Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bác sĩ x Quỷ sai - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-26 11:23:44
Lượt xem: 782

Tôi nghĩ, Thời Cố có thể nhìn thấy tôi, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lúc đó bàn bạc với anh ta một chút, sau này những người tôi muốn dẫn đi thì anh ta đừng cứu nữa, tôi hoàn thành KPI một cách suôn sẻ rồi đầu thai chuyển kiếp, chẳng phải là mỹ mãn sao?

Lỡ như người này khó nói chuyện, dọa anh ta một chút là được chứ gì.

Dù sao tôi cũng là quỷ sai đại nhân cao quý.

Biểu diễn màn xoay đầu 360 độ cũng đủ dọa cho người thường hồn xiêu phách lạc.

Nghĩ vậy, tôi bám theo Thời Cố về nhà.

Vừa bước vào cửa, Thời Cố đang định bước vào phòng đột nhiên quay đầu lại.

Anan

Tôi không kịp tránh, đang định cười toe toét thì nghe anh ta nói: "Cởi giày ra."

Cởi giày?

Tôi sững sờ, nghĩ bụng tên này bị sao vậy?

Tôi là quỷ, không phải người.

Ngày thường đi lại không chạm đất, cởi giày làm cái gì.

Đang định phản bác, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta.

Dọa cho tôi run lên một cái.

Vội vàng cởi giày ra.

Không nhịn được nghĩ: Chuyện này nhất định không thể để lão Lưu và đám quỷ kia biết được, nếu không tôi còn mặt mũi nào nữa!

Căn hộ của Thời Cố rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc không nhiều, không có mùi khó chịu.

Tôi cũng từng dẫn hồn rất nhiều người ở trong nhà của họ, nhà của Thời Cố được coi là gọn gàng nhất trong số những người đàn ông.

Dù sao lần này tôi đến đây không giống như dẫn hồn, miễn cưỡng coi như là đến nhà người ta làm khách, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ đàm phán với Thời Cố.

Không ngờ sau khi vào nhà, Thời Cố như thể không nhìn thấy tôi, tự mình thay quần áo, tắm rửa rồi đi ngủ.

Cứ như vậy... đi ngủ rồi?!

Rõ ràng là không coi tôi ra gì cả, mọi người ạ.

Tôi đá một cái vào cửa rồi bay vào phòng ngủ, nói với người đàn ông đang nằm yên trên giường: "Thời Cố, anh có biết tôi là ai không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bac-si-x-quy-sai/chuong-3.html.]

Thời Cố thậm chí còn không thèm mở mắt, chỉ "ừm" một tiếng coi như trả lời.

Là biết rồi sao?

Biết rồi mà còn dám thản nhiên như vậy?

Xem ra không cho anh ta một bài học nhớ đời, anh ta thật sự coi thường tôi.

Tôi cử động cái cổ cứng đờ của mình, chuẩn bị biểu diễn tuyệt chiêu của mình, xoay đầu 360 độ.

Vừa mới chuẩn bị xong, cổ đột nhiên bị người ta bóp chặt.

Tôi ngây người ra.

"Có chuyện gì, đợi tôi tỉnh rồi hẵng nói. Bây giờ, ngoan ngoãn đợi một lát, được không?"

Mặc dù đang thương lượng với tôi, nhưng tôi lại nghe ra ý tứ đe dọa trong đó.

Tôi vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, bảo anh ta mau thả tôi ra.

Có lẽ là không tin tưởng tôi, Thời Cố hơi dùng sức, cả người tôi trực tiếp bị anh ta kéo lên giường, ghì chặt lấy.

Lần này, tôi thậm chí không dám thở mạnh, co rúm người lại như chim cút.

Lại qua một lúc, hơi thở của Thời Cố đều đặn, chắc là ngủ rồi.

Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận rút người ra, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Thời Cố không chỉ có thể nhìn thấy tôi, mà còn có thể... chạm vào tôi?

Lão Lưu đã từng nói với tôi, "Trên cõi đời này, những người có thể nhìn thấy ma quỷ, ngoài những người có Âm Dương Nhãn đặc biệt ra, thì chính là những người sắp chết."

Rốt cuộc Thời Cố thuộc loại nào?

03.

 

Giấc ngủ lần này của Thời Cố rất sâu.

Mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, anh ta mới tỉnh dậy.

Ban đầu, tôi vừa ăn hạt dưa vừa xem tivi ở phòng khách, thấy Thời Cố thức dậy liền chạy tới, "Anh tỉnh rồi à?"

"Sao em còn ở đây?"

Loading...