Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bà Nội - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:02:32
Lượt xem: 74

Tôi biết bà thích sạch sẽ, chẳng thể chịu nổi một con ch.ó bẩn thỉu.

Chắc chắn bà sẽ tắm cho tôi.

Chỉ cần tắm cho tôi, bà sẽ không có mặt ở chợ lúc bốn giờ, và sẽ không gặp người đàn ông mua thịt kia.

Quả nhiên, bà lấy một ống nước dài kéo đến.

Vào mùa hè, nước từ vòi trong làng thường ấm áp.

Bà nặn ra một ít sữa tắm, rồi bắt đầu kỳ cọ lên lông tôi.

Chẳng mấy chốc, cả người tôi đã đầy bọt xà phòng.

Như nhớ ra điều gì, ánh mắt bà bỗng trở nên xa xăm, khóe mắt hơi cong lên.

"Hồi An An còn nhỏ cũng tắm thế này."

"Mỗi mùa hè, con bé đều mang theo một cái ghế nhỏ, ngồi trước cửa nhà nhờ bà tắm mát cho."

"Hồi đó chưa có nước máy. Bà phải múc nước từ giếng, dùng gáo múc từng gáo nước dội lên người An An."

Đôi tay bà đã chai sạn, nhưng khi vuốt ve lông tôi, tôi cảm thấy dễ chịu đến nỗi mắt cũng lim dim.

"Nắng làm nước ấm vừa phải, không lạnh không nóng. An An cũng giống cháu, khi thoải mái sẽ nheo mắt lại."

Bà tỉ mỉ lau khô lông của tôi bằng khăn khô, chải hết những chỗ bị rối.

"An An sắp về thăm bà rồi. Nó thích chó mèo nhất, chắc chắn nó sẽ rất thích cháu."

Tôi dùng bàn chân ướt nhẹp đè lên tay bà.

Chắc bà đã nhớ thương tôi nhiều lắm, mới cố chấp tin rằng tôi vẫn còn sống.

Nhưng không sao, An An giờ sẽ ở bên cạnh bà theo một cách khác.

Sau khi tắm xong, đã là bốn giờ rưỡi.

Bà cầm ví tiền, ra ngoài mua lá dong.

Tôi theo sát bà, cảnh giác với từng người qua lại.

Câu chuyện của bà với cô bán hàng vẫn y như trước.

Chỉ có điều, ông chủ quầy thịt bên cạnh đang mải mê chơi điện thoại, chẳng có ai đến mua thịt.

Trên đường về, bà lại líu ríu nói rằng đã để dành cho tôi ba trái dưa hấu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lần này, không còn người đàn ông nào đi theo sát bà nữa.

Tôi dần thở phào nhẹ nhõm.

Bà nuôi rất nhiều ong.

Tôi thích tất cả đồ ngọt, đặc biệt là mật ong. Mỗi lần về thăm, bà luôn cho tôi mấy chai mật ong mang đi. Chai chỉ là những chai nhựa bình thường, đơn giản từ đầu đến cuối, mang đậm sự mộc mạc của bà.

Sau khi tưới nước xong, bà đến thăm mấy tổ ong.

Nhìn những giọt mật óng ánh, tôi không kiềm được mà chảy nước miếng. Bà múc một muỗng nhỏ mật ong cho vào bát của tôi.

Tôi háo hức l.i.ế.m lấy từng chút, trong khi bà bị ong đốt hai vết trên mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ba-noi/chuong-3.html.]

Thì ra, khi nuôi ong, bà cũng bị ong đốt nhiều như vậy.

Bà lại ăn tối một mình, sau đó đem thức ăn thừa cho mấy con gà mái ăn.

Lúc đó, một bà cụ khác tình cờ đi ngang, từ xa gọi với:

"Bà An An, bà lại tích trữ nhiều trứng gà cho An An nữa phải không?"

"Đúng vậy." Bà nội nhặt những quả trứng mà gà mái vừa đẻ, cẩn thận đặt vào trong hai chai nước suối lớn.

Bà thường nói với tôi, chỉ cần hai chai này đầy, tôi sẽ trở về.

Bà cụ cười nói: “Lần này An An trở về, hẳn là xách lên nhiều đồ lắm đây.”

Khi nói câu này, bà cụ hàng xóm tỏ ra rất nghiêm túc, không hề có vẻ gì là đang đùa.

Nhưng sao lại nói vậy chứ? Rõ ràng tôi đã c.h.ế.t rồi, sao mọi người không nhớ?

Tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là gì.

Trời dần tối, bà nội lại lên lầu bật đèn, còn nói lát nữa sẽ dẫn tôi đi dạo.

Tôi ngoan ngoãn chờ dưới nhà.

Nhưng chỉ trong chốc lát, một cậu bé thiếu răng đột nhiên chạy đến.

Có lẽ thấy tôi đáng yêu, cậu ta nhìn quanh một lúc, rồi nhanh chóng nắm lấy gáy tôi và bỏ chạy.

Cậu ta trộm tôi đi mất.

Tôi giãy giụa điên cuồng, bốn chân quẫy đạp không ngừng, nhưng cậu bé không buông.

Tôi bắt đầu sủa liên hồi, mắt nhìn cậu bé đầy giận dữ.

Nhưng cậu chỉ cười khúc khích: "Mẹ không cho mình nuôi chó, giờ mình đã có con ch.ó của riêng mình rồi."

Tôi không phải của cậu! Tôi là của bà nội!

Nhìn cậu ta càng chạy càng xa, tôi tức đến mức vung móng cào cậu ta.

"Cún con, đi theo anh, anh sẽ cho mày một ngôi nhà."

Tôi đã có nhà rồi! Có bà nội, tôi đã có nhà!

Thấy cậu ta không chịu thả tôi ra, tôi bày ra bộ mặt dữ tợn, mở miệng, giả vờ định cắn cậu ta.

Cuối cùng, cậu ta sợ, do dự một lúc rồi đổi tư thế bế tôi.

Không thể chịu nổi nữa, tôi cắn nhẹ vào cánh tay cậu.

Nhưng tôi không dám cắn mạnh, không dám làm chảy máu, tôi sợ sẽ gây rắc rối cho bà nội.

Mánh này hiệu quả, cậu bé theo phản xạ tự nhiên thả tôi ra, vứt tôi xuống đất.

Tôi ngã mạnh xuống, chân vừa đau vừa tê, như thể đã bị gãy.

Sợ cậu ta quay lại bắt tôi lần nữa, tôi không kịp kiểm tra vết thương, cứ thế lảo đảo chạy về nhà.

Tôi phải nhanh chóng tìm bà nội, để bà mua cho tôi một sợi dây xích, để luôn giữ tôi bên cạnh bà.

Tôi len lén quay lại nhà, nhảy vào trong tìm bà nội.

Loading...