Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 1.3

Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:24:59
Lượt xem: 1,429

Tiễn Phật phải tiễn về Tây Phương, cứu người phải cứu đến cùng, ta cắn răng, nói Tiểu Đào đi mời Cố Minh Đường - y sư nổi danh nhất thành đến chữa trị cho anh ta.

Cố y sư tay nghề cao siêu, không phân biệt giàu nghèo hèn kém, chỉ là tuổi đã cao, chi phí khám bệnh cũng không phải là con số nhỏ.

“Cái gì! Một lượng bạc?!” Tiểu Đào vừa nghe đã vội lắc đầu xua tay.

“Tỷ cả ngày bận rộn giúp việc ở sân sau, đêm đêm châm đèn giúp người ta viết thư, chép sách, khó khăn cực khổ mới tích góp được số tiền này, đều mang đi cứu hắn, đáng không?”

Có đáng hay không, ta không biết.

Mẹ ta là con gái của một vị quan lớn, cả nhà bị lưu đày tới Vạn Đô này, năm đó mẹ ta cũng chỉ bằng tuổi ta của hiện tại.

Vạn Đô là một quốc gia nhỏ nằm ở phía Tây Bắc của Đại Tề, đất đai ở đây rất cằn cỗi, hầu như không thể trồng bất cứ loại cây nào, chính vì vậy lương thực ở đây rất khan hiếm, may mắn dựa vào việc cống nạp hàng năm đổi lấy sự bảo hộ của Đại Tề, sau khi mở các tuyến đường giao thương với các nước Tây Vực khác. Vạn Đô mới miễng cưỡng tồn tại và có chỗ đứng như bây giờ.

Thượng Kinh là kinh đô của Đại Tề, cách Vạn Đô hàng ngàn dặm, mẹ ta từng nói, nếu không có sự giúp đỡ của những người tốt dọc đường đi, mẹ ta đã sớm chế/t trước khi tới được Vạn Đô.

“A Nguyệt, điều quan trọng nhất đối với mỗi người là lợi ích của chính bản thân họ, nhưng nếu như có năng lực, cũng nên giúp đỡ những người đang gặp khó khăn và nguy hiểm. Lòng người như ánh trăng, có thể chiếu sáng cả một phương, trong lòng không có vướng bận, tự nhiên sẽ viên mãn.”

Sau khi mẹ ta mất, lòng ta giống như mặt trăng bị Thiên Cẩu ăn mất, chỉ chừa lại một khoảng tối tăm.

Nhưng khi cứu anh ta, phần tối tăm đó dường như bắt đầu tan biến.

Cố y sư không hổ với danh xưng thần y, sau khi uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, cuối cùng sắc mặt của anh ta cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là, vẫn như cũ hôn mê không hề tỉnh lại.

Cố y sư nói, vết thương của anh ta đã bình phục gần hết, chỉ là ý trí sống sót của anh ta rất thấp, hiện tại không ai có thể cứu anh ta ngoài chính bản thân anh ta.

Đêm đông ở Vạn Đô cực kỳ lạnh, hơi lạnh dường như có thể truyền từ lòng bàn chân đến lục phủ ngũ tạng. Phòng chứa củi bốn phía gió lùa, ban ngày còn đỡ, đêm đến thì lạnh như hầm băng.

Ta đành dời cây nến và kê thêm một cái bàn nhỏ trong phòng chứa củi, thuận tiện ban đêm vừa có thể chép sách viết thư, vừa có thể chăm sóc anh ta.

Đêm nay, ta vừa chép xong cuốn “Sơn Hà Ly Kỳ Ký”, đang vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, thì nghe thấy anh ta nói mê.

Đoạn thời gian này anh ta rất yên tĩnh, lần cuối cùng nghe thấy giọng nói của anh ta, chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Ta bước lại gần nhìn anh ta, khuôn mặt xinh đẹp của anh ta đã gầy đi rất nhiều, lông mày anh ta ướt đẫm, có lẽ là đang gặp ác mộng.

“Mẹ, mẹ đừng chế/t, đừng bỏ lại con một mình…”

Tuy ta không biết anh ta đã trải qua những gì, nhưng ta có thể đoán được đại khái, phải là nỗi đau thấu tận tim can, khắc xương khắc cốt cỡ nào mới khiến một người đánh mất chính mình, không còn nghị lực tiếp tục sống nữa chứ.

Có điều sau nhiều ngày, thì lòng tốt của ta, sự kiên nhẫn của ta cũng hoàn toàn biến mất rồi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Một ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng ta, khiến đầu óc ta đập thình thịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-trang-sang-long-ta/chuong-1-3.html.]

Anh ta vẫn còn mặt mũi nhắc tới mẹ, nếu như mẹ anh ta trên trời có linh, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh ta bây giờ, thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu.

Mấy ngày nay ta và Tiểu Đào vất vả cực nhọc chăm sóc cho anh ta, đã tiêu hết 10 lượng bạc mà ta trăm cay nghìn đắng mới dành dụm được, thế mà anh ta còn muốn làm một kẻ sống dở chế/t dở?!

Không muốn sống cũng được, trả mười lượng bạc cho ta, rồi chế/t!

Cứ nghĩ đến việc lòng tốt của mình đổ sông đổ biển, công sức những ngày qua bị uổng phí, cả người ta liền lập tức phừng phừng lửa giận, đến lúc phản ứng lại, ta đã tát cho anh ta một bạt tai.

“Thật sự muốn chế/t, thì trước tiên trả lại cho ta mười lượng bạc!”

“Trong thanh lâu này có cô nương nào mà số phận không bi thảm, nhưng có từng thấy các nàng đi tìm chế/t bao giờ! Ngươi đường đường là một nam nhân, đến nữ tử yếu đuối như các nàng cũng không bằng!”

“Ngươi muốn chế/t, cũng phải chế/t trước mộ mẹ ngươi, quỳ lạy dập đầu với bà ba lần, mẹ ngươi sinh ngươi, nuôi ngươi, cuối cùng ngươi lại đi tìm chế/t, ngươi làm sao xứng với mẹ của ngươi?!”

Ta mắng một hơi một tràng, cũng không biết câu nào chọc tức anh ta, ta đang cúi đầu xoa xoa bàn tay đau nhức, thì cảm nhận được một ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm.

Ta vô thức nhìn lên, từ lúc quen biết tới giờ, anh ta đều trong trạng thái hôn mê, ta chỉ cảm thấy anh ta có khuôn mặt rất đẹp, nhưng sau khi tỉnh lại, ta phát hiện ra, điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt của anh ta là đôi mắt, giống như phượng hoàng, lông mi dài như họa.

Đẹp vô cùng.

Lúc này, ngọn lửa giận dữ trong mắt hắn bừng sáng trên khuôn mặt, các đường nét dưới ánh nến trở nên sống động hơn, cuối cùng trông anh ta cũng ra dáng một con người.

“Cút!” Từ miệng anh ta nghe được câu đầu tiên sau nhiều ngày như vậy, ta cũng không ngạc nhiên chút nào.

“Cút cũng được thôi, trả lại ta 10 lượng bạc, sau đó ngươi chế/t ở đâu thì chế/t, nếu ta lại cứu ngươi, thì ta liền không mang họ Thẩm!”  Ta đưa bàn tay về phía anh ta.

Sự tức giận trong mắt anh ta lóe lên, rồi lập tức tối sầm lại, cuối cùng biến thành trống rỗng mịt mờ.

Thật là lãng phí thời gian!

Ta ném cây bút xuống bàn, giận dữ bỏ đi.

Mấy ngày tiếp theo đều là Tiểu Đào đưa cơm, đưa thuốc cho anh ta, ta quả thực lười quản anh ta.

Vương Bưu đến mấy lần, thấy anh ta hôn mê không tỉnh, cũng dần mất kiên nhẫn, chỉ bảo ta khi nào tỉnh thì báo cho hắn một tiếng.

Tiểu Đào nói anh ta vẫn như cũ, ăn rất ít, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, cả ngày thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì.

Ta không hề có hứng thú tìm hiểu xem anh ta đang nghĩ cái gì, hiện giờ điều càng quan trọng đối với ta là tích lũy tiền.

Ta đã tiêu hết số bạc trước đây dành dụm được, ta không còn cách nào khác chỉ có thể nhận nhiều công việc viết thư và chép sách hơn, ngày nào cũng bận đến canh ba, các ngón tay của ta như sắp gãy tới nơi.

Ban ngày ta còn phải phụ nhóm lửa trong bếp, ban đêm thì phải khổ tâm tiếp tục lên kế hoạch chạy trốn, cứ như vậy nửa tháng qua đi, cả người ta gầy đi một vòng,

Cứ tưởng rằng, ngày tháng sẽ trôi qua yên bình như vậy, nhưng không ngờ rằng, ta còn chưa kịp nghĩ ra phương án chạy trốn, thì Tiểu Đào đã gặp chuyện.

Loading...