Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 1.2

Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:10:58
Lượt xem: 1,379

Đêm nay, có một nhóm khách quý tới từ Thượng Kinh bao cả tòa Hồng Trần Các, lúc này tiền viện vô cùng náo nhiệt, ngay cả những kẻ bình thường chỉ có thể làm việc ở hậu viện, cũng được gọi đến để giúp đỡ.

Theo kế hoạch của ta, canh ba đêm nay, ta và Tiểu Đào sẽ trốn ra ngoài bằng cửa phụ cạnh chuồng ngựa.

Vợ của người trông coi tối nay mới đến, nên hiện giờ ở đây không có ai cả.

Ra khỏi Hồng Trần Các, chỉ cần chúng ta đi thẳng về phía Đông, trời vừa sáng liền có thể ra khỏi thành, ta đã thuê một chiếc xe ngựa đợi sẵn ở đó. Một đường thẳng qua Lưu Tây, Chu Li, sau đó đi đường thủy từ Bành Hồ tới Diên Khánh, lại tiếp tục đi về phía Bắc theo đường bộ là có thể tới Thượng Kinh.

Ta đã sớm nhờ người làm hai tờ giấy thông hành giả, nhưng bởi vì ngân sách thiếu hụt nên hai tờ giấy thông hành bị làm rất cẩu thả.

Nếu bị phát hiện, ta và Tiểu Đào rất có thể sẽ phải ngồi tù.

Nhưng ở lại Hồng Trần Các , cả ta và Tiểu Đào chỉ sợ đều có kết cục còn thảm hơn so với ngồi tù rất nhiều lần.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, chẳng ai trong chúng ta có thể ngờ rằng sẽ xuất hiện biến cố.

Ta trầm mặc nhìn người đàn ông đang nằm trên đống củi hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

Ưu tiên hàng đầu hiện tại, là lấy được hàng lý chúng ta đã giấu sẵn dưới đống củi từ trước, sau đó chạy trốn theo đúng kế hoạch.

Nhưng mà, người đàn ông này lại nằm đúng trên đống củi ta giấu đồ.

Anh ta rất cao, nằm ở đó sừng sững như một ngọn núi, đè chặt túi hàng lý của ta.

Ta phải dùng hết sức lực, mới kéo ra được một tấm vải, ta đang định đổi tư thế để kéo tiếp, thì một bàn tay đột ngột nắm lấy cánh tay ta.

Lực tay của anh ta rất mạnh, ta nhe răng trợn mắt, hét lên vì đau.

“Mẹ! Mẹ….” anh ta cau mày, mắt vẫn nhắm chặt, giọng khô khốc khàn khàn, mơ hồ lẩm bẩm.

Ta cố gắng lắc mạnh cánh tay, nhưng lại bị anh ta nắm chặt hơn.

Tiểu Đào lo lắng kéo tay áo của ta, “A Nguyệt tỷ, nếu còn không đi, người của tiền viện sẽ đến đây bất cứ lúc nào.”

Đêm nay là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ ta và Tiểu Đào sẽ chẳng còn cơ hội nào chạy thoát khỏi đây.

Ta mím mím môi, tim đập hẫng một nhịp, ta cắn chặt vào bàn tay của anh ta, mùi m.á.u nồng nặc ngay lập tức xộc thẳng lên mũi.

Vừa nhận thấy bàn tay đang giữ chặt ta được nới lỏng, ta lập tức xách túi lên bỏ đi.

Lúc quay người lại đóng cửa, tiếng thì thào ngắt quãng của anh ta trở nên to hơn, ta có thể nghe thấy rõ ràng, anh ta nói: “Mẹ… mẹ… mẹ đừng chế/t…”

Ta bỗng nghĩ tới mẹ của ta, trước khi mất bà đã nắm chặt lấy tay ta, nói với ta:

“A Nguyệt, hứa với ta, con phải sống thật tốt, thay ta trở về Thượng Kinh.”

Mẹ của ta luôn mong ta có thể sống thật tốt, ngay cả trước khi bà mất vẫn lo lắng cho ta.

Mẹ của người đàn ông đáng thương này chắc cũng như vậy. Nhưng có thể, con trai của bà ấy không sống nổi qua đêm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-trang-sang-long-ta/chuong-1-2.html.]

Ta dừng lại động tác muốn đóng cửa, nắm lấy tay của Tiểu Đào, ra hiệu cho cô ấy.

“Ta cho hắn chút nước, hắn có thể sống qua đêm nay được hay không, chỉ có thể dựa vào ý trời.”

Tiểu Đào bĩu môi bất mãn, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể ra ngoài canh chừng giúp ta.

Ta nhẹ nhàng nâng đầu của anh ta lên, chậm chậm đút cho anh ta chút nước.

Nhưng anh ta không phối hợp với ta chút nào, toàn bộ nước ta đút cho anh ta, đều bị đổ hết lên người ta.

Khi ta đang luống cuống lau vết nước, Tiểu Đào ở bên ngoài bỗng ho nhẹ.

Hỏng rồi! Có người tới.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lòng ta lạnh toát, vội vàng tháo hành lý nhét lại vào đống củi, giả vờ dọn dẹp xung quanh.

Cánh cửa bị đá văng một cách thô bạo, người đến là Vương Bưu, nhìn thấy khuôn mặt tàn ác của hắn lòng ta càng lạnh thêm vài phần.

Vương Bưu là côn đồ số một của Hồng Trần Các, tính cách độc ác và bạo lực.

Vương Bưu nghiêng người, dùng chân giẫm lên mặt người đàn ông, giọng đầy chế giễu:

“Khách quan từ Thượng Kinh tới đều là quý nhân cao quý, để ngươi rót rượu, múa kiếm là đang coi trọng ngươi. Vậy mà ngươi còn không biết điều, nếu chọc giận quý nhân, cả Hồng Trần Các này từ trên xuống dưới không ai có thể thoát được.”

Lồng n.g.ự.c anh ta phập phồng giữ dội, sắc môi càng trở nên tái nhợt, hiển nhiên là đang phải chịu đau đớn tột độ.

Thấy hắn như vậy, Vương Bưu có vẻ rất hài lòng, cười khẩy, rồi quay lại bảo ta chăm sóc cho anh ta.

“Xem qua loa một chút là được, đừng chế/t là được, quý nhân nói rồi, lần sau quay lại còn muốn xem hắn múa kiếm.”

Ta cúi đầu nói vâng, giấu đi sự ghê tởm và căm ghét sâu sắc trong lòng.

Cuộc sống luôn đầy rẫy những khó khăn như vậy đấy, trong mắt bọn chúng, người giống như bọn ta, chỉ như con giun con dế, như cọng rơm, yếu đuối và dễ bắt nạt, bị bọn chúng đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Đây rõ ràng đâu phải cứu mạng anh ta, chẳng qua là muốn giữ lại cho anh ta một mạng, sau đó tiếp tiếp lăng nhục.

Kế hoạch chạy trốn thất bại, Tiểu Đào mặt ủ mày chau với ta mấy ngày liền.

Cô ấy không hiểu, tại sao ta lại muốn cho người đàn ông đó uống nước, trực tiếp đánh mất cơ hội chạy trốn tốt như thế.

Nhưng trong lòng ta lại hiểu rõ, là do câu nói lúc anh ta mê man, đã chạm tới lòng thương xót của ta.

Y sư đến bắt mạch và kê thuốc cho anh ta hai lần, nhưng từ đầu đến cuối , anh ta vẫn hôn mê, không hề có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.

Y sư nói vết thương của anh ta rất nghiêm trọng, nhưng không phải không thể cứu, chỉ là anh ta không hề phối hợp, thuốc tốt đến đâu cũng vô dụng.

Ta hiểu, người đàn ông này.

Anh ta không muốn tiếp tục sống nữa.

Loading...