Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh chọn em, em siêu ngọt ngào - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:36:26
Lượt xem: 538

Chu Á lấy ra một thỏi son và tô điểm lớp trang điểm của mình.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng cho rằng làm nhân viên của Tống Từ đồng nghĩa với việc cô vẫn có thể ảo tưởng viển vông. Tôi và anh ấy sắp kết hôn, anh ấy không nói với cô sao?”

Tôi nhìn cô ta qua gương chiếu hậu: "Tại sao Tống Từ lại phải nói với tôi? Tôi không phải là cô dâu."

Cô ta dừng tay lại, tức giận đến nỗi son môi trở nên cong vẹo.

"Đường Thi, cô thật cứng đầu! Sao cô dám làm cô dâu? Cô có tin hôm nay tôi đã yêu cầu anh ấy sa thải cô không?”

Tôi chợt dừng lại, lớp trang điểm của cô ta cọ vào lưng ghế của tôi: “Vậy để Tống Từ sa thải tôi đi.”

Nửa giờ sau.

Chu Á ngồi trong văn phòng của Tống Từ với tư cách là vợ sắp cưới của hắn. Tống Từ đang họp nên cô ta phân phát đồ ăn nhẹ mua cho những người trong văn phòng và hỏi thăm công việc của mọi người, hình ảnh đúng chuẩn phu nhân Tổng giám đốc gần gũi với nhân viên.

"Vợ sắp cưới của sếp thật tốt, vừa xinh đẹp vừa có trái tim nhân hậu!"

“Cứu tôi với, tôi luôn cho rằng Tống Diêm Vương không thích phụ nữ, nhưng hóa ra hai vợ chồng không thể xa nhau một chút nào.”

Một đồng nghiệp khác cho biết: "Chu Á này cũng có xuất thân không tồi, cô ấy mà mây cùng tầng với anh Tống. Người giàu chỉ chơi game với người giàu thôi."

Cuộc tranh luận đang sôi nổi nhưng tôi vẫn im lặng.

Một đồng nghiệp đã hỏi tôi: “Thi Thi, bánh đậu xanh này ngon lắm, sao cô không ăn đi?”

Tôi chưa kịp trả lời thì Chu Á đã đi tới và mỉm cười nói: "Cô ta sợ hãi. Làm sao cô ta có thể ăn được?"

Một nhóm người lập tức tiến tới và nhìn tôi bàn tán.

Chu Á lập tức nói: "Tống Từ đối xử với cô quá nghiêm khắc sao? Làm cô sợ hãi rồi."

Một số đồng nghiệp gật đầu mạnh mẽ: "Anh Tống quá tàn nhẫn."

Chu Á khó hiểu: "Tàn nhẫn sao? Kỳ quái thật, ở nhà anh ấy lại không như thế này."

Lời cô ta vừa nói ra của, tất cả mọi người đều bị sốc. Hình ảnh này của Tống Từ quá tương phản.

"Đó thực sự là một sở thích!"

Tôi vẫn không nói gì

Sở thích? Hắn đã gặp cô ta chưa? Đồng cỏ xanh phía trên đầu hắn đang đầy những con ngựa đang phi nước đại. Cô ta nghĩ tôi sẽ sợ cô ta sao?

Trên đường tới đây tôi đã nghĩ đến chuyện này, điều tồi tệ nhất xảy ra là toàn bộ tình huống sẽ tan vỡ, sau này tôi sẽ ném bằng chứng cô ta lừa dối ra mặt để xem cô ta kiêu ngạo đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-chon-em-em-sieu-ngot-ngao/4.html.]

Chu Á giả vờ ở đó một lúc rồi lại tới khiêu khích tôi: "Bạn học Đường Thi, sao tay cô run thế? Tống Từ sắp ra rồi, cô sợ hãi thế à?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô ta và mỉm cười nhẹ: "Người sợ hãi là cô mới phải."

Cô ta sửng sốt một chút, "Cô đ--iên rồi, sao tôi phải sợ? Buồn cười quá."

Tôi giơ chiếc bánh đậu xanh trước mặt và nói: “Tôi thực sự không biết tại sao cô lại thích màu xanh lá cây đến vậy. Hồi cấp ba cô thích trà xanh, còn bây giờ cô lại thích bánh đậu xanh. Giờ nghĩ lại, màu này thực sự rất hợp với cô."

Chu Á tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Thi, cô!"

Tôi không thèm để ý đến cô ta mà ném thẳng chiếc bánh đậu xanh vào thùng rác. Vừa ném nó đi, ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Từ.

9

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Từ, trái tim tôi như thắt lại. Tôi sợ hắn.

Hồi cấp ba, tôi sợ hắn bảo bố cắt tiền sinh hoạt của tôi. Bây giờ đi làm tôi lại sợ hắn sa thải mình. Tôi vẫn bất lực như mọi khi.

Chu Á đắc ý lao vào hắn: "Tống Từ!"

Cái ôm như mong đợi của cô ta đã không có, Tống Từ đưa tay chặn lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô tới đây để làm gì?"

Chu Á có vẻ có chút xấu hổ, nhưng cô ta lập tức mỉm cười ôm lấy cánh tay Tống Từ: "Hôm nay chúng ta tới nhà ông nội anh ăn tối, anh quên à?"

Tống Từ không nhìn cô ta mà nhìn tôi chằm chằm, rồi rút tay ra khỏi tay cô ta: "Tôi bảo với cô là tôi sẽ đi à?"

Chu Á lúng túng nói: "Tống Từ, anh bận sao? Em chờ anh làm xong."

Có vẻ như tôi mắc phải thói quen làm người khác xấu hổ.

Tống Từ hoàn toàn phớt lờ cô ta và nói: "Đến đây." Câu này là nói với tôi.

Tôi?

Hai người cãi nhau rồi đổ lên người tôi à? Hắn thực sự muốn sa thải tôi sao? Tôi lo lắng bước vào, chuẩn bị cho nỗ lực cuối cùng.

Vừa bước vào, Tống Từ đã đưa cho tôi một hồ sơ thông tin: "Tối nay có tiệc hợp tác dự án, cô nên xem qua thông tin trước."

Thay vì sa thải tôi, hắn sẽ đưa tôi đi bàn bạc các dự án à?

Tôi bối rối khi cầm hồ sơ thông tin: "Tại sao anh lại đưa tôi đến đó? Tôi chỉ là thư ký. Tôi chưa bao giờ bàn bạc một dự án nào cả..."

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi và nói: "Không phải hồi trường đại học cô học tiếng Đức sao? Đối phương là người Đức."

Tôi hiểu rồi.

Loading...