Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh chọn em, em siêu ngọt ngào - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:35:27
Lượt xem: 625

Nhưng tên đầu gấu trong miệng hắn, thực ra là người cùng làng với tôi, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, những lời hắn nói nghĩa là gì?

Yêu đương, quá đáng, tôi yêu đương với ai chứ? Nếu tôi mỉm cười với một chàng trai nào đó, điều đó có nghĩa là tôi đang yêu sao? Tôi không được cười sao?

Tôi đã từng bao dung với hắn vì hắn là con trai của gia đình đã hỗ trợ cho tôi, nhưng bây giờ khi đi làm tôi lại bị hắn mắng mỏ? Tôi thực sự không may mắn.

Tống Từ bình tĩnh nhìn tôi đang phát cáu, rồi lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú làm cha của người khác. Sau này đừng nhắc tới quan hệ của chúng ta, sẽ có ảnh hưởng không tốt."

“Mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì?”

Hắn không trả lời.

Tôi tức giận đến mức cảm thấy choáng váng. Vì vậy, tôi đã quyết định không đề cập đến vấn đề khách sạn. Tôi đã thay đổi ý định. Hắn xứng đáng bị lừa dối.

7

Buổi tối về nhà, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn thanh toán thân mật.

Bạn trai Lý Minh của tôi đã mua một thứ gì đó bằng khoản thanh toán thân mật. Số tiền không nhiều, chỉ có mười tệ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi kiểm tra kỹ hơn, tôi hoàn toàn choáng váng trước tên sản phẩm. Bởi vì những món đồ trong thùng rác của Chu Á đều cùng nhãn hiệu nên tôi cảm thấy hơi buồn nôn.

Tôi và Lý Minh đã xảy ra chiến tranh lạnh được hai tuần. Hắn dùng tiền của tôi để mua thứ này?

Nguyên nhân dẫn tới chiến tranh lạnh cũng là vì Chu Á. Lúc đó, Tống Từ có nhờ tôi làm thư ký để chăm sóc vợ sắp cưới của hắn nhưng tôi từ chối.

Tôi muốn từ chức.

Khi tôi nói với Lý Minh ý tưởng này, hắn đã gọi tôi là kẻ đ--iên.

"Em đ--iên à?"

“Cô ta bắt nạt em.”

“Nhưng bây giờ em có làm sao đâu?”

Không sao ư? Đến tạn bây giờ, mỗi khi nghĩ đến cảnh Chu Á bắt tôi nuốt giun đất, tôi không khỏi run rẩy cả người.

Lý Minh nói: “Anh không thuyết phục được em nên anh sẽ gọi cho mẹ em.”

Và hắn đã làm thật.

Đêm đó, cả nhà thay nhau chì chiết tôi, sau một hồi giằng co, tôi đồng ý tiếp tục làm việc ở đó và họ hài lòng buông tha cho tôi.

Thấy tôi thỏa hiệp, anh ta mỉm cười đắc ý: "Thi Thi, anh làm việc này vì lợi ích của em."

"Chúng ta vừa mới mua nhà, đừng trẻ con như vậy."

Đúng vậy, tôi và Lý Minh đã ở bên nhau từ khi tốt nghiệp, chúng tôi không tài giỏi gì, nhưng gần đây giá nhà thấp nên ngay khi chung sống chúng tôi đã cùng nhau mua một căn nhà. Khoản vay 15 vạn đã hoàn toàn trói buộc tôi với anh ta.

Đêm đó tôi đã khóc một mình cho đến khi kiệt sức và hôm sau vẫn đi làm như thường lệ.

Nghĩ đến đây, tôi vẫn gọi điện cho Lý Minh và hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-chon-em-em-sieu-ngot-ngao/3.html.]

Điện thoại reo hồi lâu anh ta mới bắt máy, giọng anh khàn khàn, hình như vừa mới ngủ dậy. Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Anh đã mua gì với khoản tiền thân mật của tôi?"

Hắn sững sờ ở đó và phản ứng hơi chậm.

"Thi Thi, chúng ta vừa mới mua một căn nhà, anh muốn cùng em ăn mừng."

Sau hai tuần chiến tranh lạnh, hắn không hề suy ngẫm hay xin lỗi, cách cuối cùng hắn làm hòa với tôi là mua thứ đó và ăn mừng cùng tôi?

“Hai tuần nay anh đã ở đâu thế?”

"Anh đang giúp em trai em giải quyết các vấn đề ở công ty thực tập. Mọi chuyện đã xong rồi."

Xong rồi?

Việc thực tập của em trai luôn khiến tôi đau đầu, tôi không nói cho Lý Minh biết, làm sao anh ta biết mà đi giúp?

Lý Minh hơn tôi hai tuổi, trưởng thành hơn tôi rất nhiều, anh ta thực tế hơn tôi trong nhiều việc.

Tôi chợt không biết phải nói gì. Nhân cơ hội, anh ta lại tấn công: "Hai tuần qua anh nhớ em quá. Bây giờ anh đến chỗ em nhé?"

"Đừng đến đây."

"Chuyện gì vậy?"

"Quá khuya rồi."

Tôi cúp điện thoại.

Nhìn lại những tin nhắn, anh ta gửi cho tôi, tôi không trả lời bất kỳ tin nhắn, nào. Thức trắng một đêm.

8

Vài ngày sau, tôi đi giao đồ ăn cho Chu Á, cô ta nhờ tôi chở đến công ty.

"Tống Từ đâu? Mỗi ngày cô đều tới đây là có ý gì?"

"Chuyện này cô phải hỏi Tống Từ. Tôi chỉ là nhân viên của anh ta thôi."

"Nhân viên?"

"Ừm."

Cô ta đột nhiên cười lớn: "Đường Thi, nhiều năm như vậy, cô và mẹ cô vẫn chỉ là kẻ ăn bám sao?"

Tôi?

“Chu Á, trước hết, tôi đã trả lại nhà họ Tống số tiền họ đưa cho bố tôi để hỗ trợ tôi đi học. Thứ hai, trước đây tôi không biết công ty này thuộc về nhà họ Tống, tôi đã tự mình xin vào. Cô ra nước ngoài nhiều năm như vậy, nếu vẫn không biết cách tôn trọng người khác, hãy xuống xe”.

Cô ta tháo kính râm ra, trông vẫn rất tự hào: "Buồn cười thật. Ai mà không biết rằng công ty này yêu cầu bằng cấp sau đại học? Làm sao cô vào được? Nếu bố của Tống Từ không lên tiếng, liệu cô có nộp được sơ yếu lý lịch không?"

Tôi sửng sốt: “Thông báo tuyển dụng ghi là bằng đại học trở lên.”

“Cô tin điều đó sao?”

 

Loading...