Chạm để tắt
Chạm để tắt

Án tử - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:01:49
Lượt xem: 492

Đàm Tam Khuyết không còn gì để nói, ánh mắt Tống Bảo Bình đầy tàn nhẫn, đột nhiên giơ tay lên, muốn đập chén.

Ta quá sợ hãi, đập chén là ra hiệu, nơi này có mai phục, là muốn lấy mạng ta!

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tiểu binh bên ngoài đến báo: "Phía tây có quân đội chạy tới, mang cờ hiệu nhà Hán, nói là binh mã của Kinh Châu, Nhữ Dương công chúa.

Đàm Tam Khuyết khó có thể tin nhìn ta: "Ngươi lại mang theo binh mã?"

Ta:...

“Ta không biết, ta đến một mình!”

Tống Bảo Bình giơ tay: "Đã có phản ý thì phải g..iết!”

“Dừng tay!" Ngoài cửa vang lên một tiếng quát uy vũ.

Màn trướng vén lên, Vệ Phong mặc giáp chặn ánh sáng, chắc chắn là hắn vội vã tới, thở hổn hển.

“Ngươi là ai?! Sao dám tự tiện xông vào trướng của vua!" Đàm Tam Khuyết quá sợ hãi.

Vệ Phong kiêu ngạo bất tuân liếc hắn một cái, cung kính đi tới trước mặt ta, quỳ xuống chắp tay: “Chúa công, năm mươi vạn đại quân đã chuẩn bị xong ở Đương Dương cốc khẩu, chỉ chờ chúa công ra lệnh một tiếng.”

Ta không có nửa triệu quân.

Vệ Phong cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mang đội binh hùng mạnh như vậy đến đây.

Nhưng trong lòng ta đột nhiên sinh ra dũng khí phản lại tên khốn đó!

Ta ngồi ngay ngắn trên công đường, sắc mặt không thay đổi: "Được.”

“Quả nhiên ngươi có mang binh tới?!" Đàm Tam Khuyết nổi gân xanh, quét sạch rượu thịt trên bàn.

“Trẫm nghĩ tình phu thê, chưa bao giờ cảnh giác ngươi, bây giờ ngươi lại đem thủ hạ binh quyền đến đây, khởi binh tại gia yến, ngươi có ý đồ gì!"

"Đã là gia yến, ả tiện tỳ này vì sao lại mai phục, ném chén ra hiệu, hại chúa công của ta?!" Vệ Phong ngang nhiên cùng Đàm Tam Khuyết khiêu chiến, như hổ rình mồi chỉ vào Tống Bảo Bình.

Đàm Tam Khuyết cũng khó có thể tin nhìn về phía nàng.

Dù sao làm hoàng đế vài năm, chuyện tùy cơ ứng biến vẫn phải có, Đàm Tam Khuyết lập tức cười ha ha: "Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi nhìn lầm rồi, bọn họ chỉ là vũ cơ mà thôi. Phu nhân, vị tiểu tướng quân này là ai, sao lại nóng giận như vậy."

Ta lạnh nhạt nói: "Hắn chính là thủ hạ của ta Ngũ Hổ thượng tướng, Nghi Đình Hầu, tam quân đô chỉ huy sứ, Vệ Phong.”

Sắc mặt Đàm Tam Khuyết trầm xuống: "Quả nhiên là Vệ Phong! Lần trước còn gạt ta là một tiểu thị vệ, các ngươi cảm thấy ta không nhận được mặt sao?"

Hắn tức giận đứng lên đi tới đi lui: "Được, ngươi được lắm, mang kiếm mang giày, vào trướng không bái. Lưu Ninh Hoan! Đây là tướng quân mà ngươi đã tạo ra sao?!"

Vệ Phong cũng rút kiếm: "Kiếm của ta cũng chưa hẳn bất lợi!"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ánh mắt thiếu niên sáng rực, thanh âm chấn động, uy lực như hổ diệt rồng, áp đảo tất cả mọi người.

.

Cả trướng lặng ngắt như tờ.

Đàm Tam Khuyết đã nhiều năm không bị người ta chống đối như thế, trong lúc hoảng hốt lại đưa mắt nhìn ta: "Phu nhân, nàng nói một câu đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/an-tu/9.html.]

Ta cầm kiếm, chậm rãi từ đứng dậy: "Ở đây ai là Tống Từ?"

Vô số ánh mắt tập trung vào một tên béo trắng, mà hắn, mặt trắng như tờ giấy.

Ta bước tới, dùng d.a.o c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn rồi ném vào chân Tống Bảo Bình, nàng ta hét đến tức cả phổi, ta lau m..áu trên mặt nàng.

"Đàm Tam Khuyết, ta đã từng yêu ngươi, chắp tay tặng những thứ tốt nhất cho ngươi, cho nên hôm nay ta mới phải đến Kinh Châu. Nếu ta không nể mặt ngươi, e rằng hôm nay tất cả các vị đang ngồi đây phải gọi ta một tiếng, Hán Vương bệ hạ!”

Đó là lần đầu tiên tên ta xuất hiện trong lịch sử.

Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, thiếp của ai đó, mẫu thân của ai đó.

Cái tên Lưu Ninh Hoan đã đi vào sử sách với tư cách Hoàng đế, không còn là một "Lưu thị" không rõ mặt mũi nữa.

Ta hai mươi bảy tuổi cùng Vệ Phong hai mươi mốt tuổi sóng vai mà đứng, bảo vệ lẫn nhau, trước mười vạn đại quân, giáp mặt đối chọi với Đàm Tam Khuyết.

“Ngươi không sợ trẫm g..iết ngươi sao? Tât cả người ở nơi này đều là người của trẫm, Ninh Hoan." Ánh mắt Đàm Tam Khuyết xuất hiện sự bi thương.

"Đúng là người có rất nhiều binh mã, Tam Lang." ta nhếch miệng cười: "Nhưng ngươi già rồi, bị tửu sắc làm suy nhược thân thể, trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống, chúng ta sẽ lấy đầu hai người các ngươi! Ngươi có dũng khí cùng ta đánh cược một phen sao!"

11

Sự thật chứng minh, Đàm Tam Khuyết không có dũng khí này.

Hắn biết trong vòng năm bước, kiếm của Vệ Phong rất nhanh, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vệ Phong che chở ta lao ra khỏi trướng, lập tức tìm hai tiểu binh thay đổi y phục, trà trộn vào trong đội ngũ truy bắt hai chúng ta.

Bởi vì không quen thuộc với địa thế, hai chúng ta lạc đường, rất nhanh đã bị đuổi tới bên bờ nước.

"Ngươi ở đây chờ, ta đi mượn thuyền."

Ta cởi chiến giáp ném cho Vệ Phong, cởi búi tóc, đi chân trần chạy đến chỗ ngư dân bên bờ sông, ra vẻ đáng thương: "Lão bà bà, có thể cho chúng ta mượn một chiếc thuyền qua bờ bên kia không?"

Lão bà bà vội vàng lấy nước nóng cho ta: "Cô nương xảy ra chuyện gì thế?"

Ta nhìn thoáng truy binh trên sườn núi: "Gần đây Dụ quốc bệ hạ du ngoạn ở chỗ này, ta bị thủ hạ của hắn để mắt, hắn phái người tới bắt ta..."

“Đám lưu manh cường đạo này! Đồ ăn t..hịt người!" Lão bà bà mắng chửi dõng dạc, kéo thuyền gỗ nhỏ từ trong bụi lau sậy ra: "Đi thôi, đi mau đi! Cô nương đang yên đang lành, đừng để bị đám đại đầu binh kia chà đạp.”

"Mượn được rồi, mau tới đây!" – Ta lén gọi Vệ Phong.

Vệ Phong đi ra, thi lễ với lão bà bà, hai mắt lão bà bà sáng ngời: “Vị tiểu lang quân này thật là tuấn tú! Là phu quân của ngươi sao? Nam tài nữ sắc, ta chưa từng thấy qua phu thê nào xứng đôi như các ngươi!”

Ta chợt có ý chơi đùa: "Đây là đệ đệ của ta, chưa kết hôn. Trong vòng mười dặm quanh dây, nếu có cô nương xinh đẹp nào, có thể giới thiệu với hắn, người trong nhà chúng ta tất cả đều rất sốt ruột.”

“Được! Được! Ta nhớ rồi!”

Vệ Phong cụp mắt, lông mi khẽ động, quay đầu nhìn mặt hồ, có lẽ hắn mệt mỏi.

Hắn để ta một mình ra sức chèo thuyền.

“Rốt cuộc ngươi dẫn theo bao nhiêu người đến?" Ta đầu đầy mồ hôi, cười dịu dàng hỏi hắn.

“Năm trăm." Vệ Phong ngồi ở đuôi thuyền, u buồn nhìn nước sông.

"Ha ha ha ha, Vệ Bá Ước, lá gan của ngươi thật là lớn, năm trăm binh mà dám nói là năm mươi vạn!"

Loading...