Chạm để tắt
Chạm để tắt

Án tử - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:01:17
Lượt xem: 355

Lương thực lấy từ chỗ Đàm Tam Khuyết đã gần hết nên phải nghĩ cách lấy thêm.

Chính trong hoàn cảnh đó, thư của Đàm Tam Khuyết đã được gửi đến cho ta. Trong thư nói, ta là nữ nhân, không thể tự mình hầu hạ hắn, tóm lại là không làm tròn bổn phận.

Gần đây thân thể hắn không tốt, bảo ta nhanh chóng từ chức sự vụ ở Kinh Châu, về đoàn tụ với hắn.

Ở Kinh Châu, hắn đã có người thích hợp để thay thế, là Tống Từ.

Ta nắm nắm đấm, hận không thể xé thư.

Tống Từ là ca ca của Tống Bảo Bình.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta trốn đi Kinh Châu là vì tự bảo vệ mình nhưng ta quả thật mong muốn nhất thống Thục Xuyên, mở rộng lãnh thổ.

Dưới sự cai trị của ta, Kinh Châu ban đêm không đóng cửa, trên đường không nhặt đồ thất lạc, Tống Từ là ai mà đến cướp đi nền tảng mà ta đã dày công gây dựng.

Chỉ vì Tống Bảo Bình sinh nhi tử cho Đàm Tam Khuyết sao?

Ta có thể tưởng tượng ả nữ tử kia thủ thỉ bên gối Đàm Tam Khuyết những gì.

Nàng ta hận ta, coi ta là đối thủ, nàng ta cũng biết ta làm đại tướng ở biên cương tay cầm trọng binh, đã không ở cùng một chiến trường với nàng.

Cho nên, nàng ta muốn một lần nữa kéo ta về địa ngục hoàng tuyền, như vậy, nàng ta lại có thể dùng tuổi trẻ và nhi tử của mình đánh bại ta.

Đàm Tam Khuyết cũng muốn ta quay về vì hắn luôn coi ta là nữ nhân, nữ nhân không nên có sự nghiệp của mình.

“Chúa công làm sao vậy?" Vệ Phong lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo của hắn kéo ta quay về thực tại.

Cuộc Tây chinh của Vệ Phong đã đến thời điểm quan trọng, nếu bây giờ ta và Đàm Tam Khuyết xung đột, lương thảo của Vệ Phong làm sao bây giờ?

Làm tất cả cùng một lúc, lần thứ hai mệt mỏi, lần thứ ba kiệt sức.

Đây là một cơ hội tốt, không biết bao nhiêu năm mới có một lần.

Trong lịch sử có bao nhiêu cuộc chinh phạt chỉ thiếu một chút nữa mà tiếc nuối cả đời.

Ta nhìn hắn, lặng lẽ đưa ra quyết định.

Lưu Ninh Hoan ta không cần Vệ Phong thương hại ta, cũng không muốn Thục Xuyên ly khai!

“Không có gì.” Ta xem như không có chuyện gì nhét thư vào trong tay áo, nâng chén: "Nào, Bá Ước, ta kính ngươi một ly, chờ tin tức tốt của ngươi.”

Vệ Phong cùng ta uống, hắn không biết đây là lần cuối cùng.

Hắn là tướng tốt, có thể có chúa công khác.

Không nhất thiết phải là ta.

10

Ta trở về Tương Dương, xử lý tốt chính sự.

Ngoại giao giao cho Tề Ngoạn, nội chính giao cho Từ Lương, một mình lẻ loi lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/an-tu/8.html.]

Tề Ngoạn đến cổng thành tiễn ta: "Người đi rồi, ta cũng phải dẹp đường hồi phủ, trở về làm ruộng.”

"Ngươi còn trẻ tuổi, sao lại cáo lão hồi hương?"

Nàng chậm rãi phẩy quạt: "Trên đời này ngoại trừ người, còn có ai sẽ bổ nhiệm một nữ nhân đây? Người đường đường là thiên hoàng quý tộc, chư hầu một phương, nhưng cũng sắp bị Đàm Tam Khuyết khống chế, ta có thể có lối thoát nào?"

Đôi mắt ta đỏ bừng.

Chúng ta đều có hoài bão không thua nam tử, nhưng thế đạo nói cho chúng ta biết là không thể.

“May mà ta là quả phụ, không có trượng phu phải hầu hạ." Nàng thay ta sửa sang vạt áo.

“Tạm biệt, chúa công. Vốn...... còn muốn được người phong hầu bái tướng, làm công thần khai quốc.”

Ta rời đi với sự tiếc nuối của nàng.

Xa xa, còn nhìn thấy nàng cúi chào.

Tề Ngoạn kiêu ngạo, nhưng một khi ta rời đi, cả đời này cũng không thể gặp lại.

Nàng thi lễ với ta, ta cũng đáp lễ lại nàng.

Nơi ta đến là Đồng Tước Đài, là hành cung do Đàm Tam Khuyết xây dựng trên mặt nước, thu nạp mỹ nữ khắp thiên hạ.

Đồng Tước Xuân Thâm Tỏa Nhị Kiều...... (Xích Bích hoài cổ - Đỗ Mục)

Hắn cuối cùng vẫn mắc phải tật xấu giống như Tào Tháo.

Lần gặp mặt này, hắn rất ân cần, bởi vì hắn cũng biết là hắn thẹn với ta.

Và ta cũng đã chán nản, không hề giả vờ.

Nhưng ta trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn lại dám mang Tống Bảo Bình tới gặp ta!

Phụ nhân này đầu đầy châu ngọc, ngồi ở trên ghế chủ tọa, nhìn thấy ta cũng không đứng lên, vẻ mặt khinh thường.

“Bảo Bình nghĩ nhiều năm không gặp nàng, cố ý tới nghênh đón nàng." Đàm Tam Khuyết cười nói.

"Tỷ tỷ ở bên ngoài lĩnh binh, chắc là rất vất vả. Bây giờ ca ca muội tiếp nhận vị trí của tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần phiêu bạt bên ngoài nữa, có thể trở về đế đô, an dưỡng tuổi già~"

Đàm Tam Khuyết phụ họa: "Bắc phạt cũng không thuận lợi, ngược lại Tây chinh thế như chẻ tre, nàng theo trẫm trở về, cùng trẫm bày mưu tính kế, cũng đỡ được sự lo lắng của trẫm.”

Ta không muốn nói chuyện với hai kẻ ngốc, ngồi xuống uống rượu, rượu đến bên miệng, đột nhiên dừng lại.

Tống Bảo Bình ở đây, rượu này ta thật sự không dám uống.

Tống Bảo Bình nhíu mày với ta, cố ý nâng chén rượu lên: "Nào, muội kính tỷ tỷ một ly.”

Ta hắt rượu một cái.

Tống Bảo Bình lập tức làm ra vẻ không chịu nổi, Đàm Tam Khuyết nhíu mày: “Chẳng lẽ đã nhiều năm trôi qua, nắng vẫn còn ghen tuông với Bảo Bình, nàng ở Kinh Châu đóng cửa suy nghĩ, cuối cùng vẫn chưa tỉnh sao?!"

Ta khóc lớn: "Bắc phạt Tây chinh, rất nhiều tướng sĩ bỏ mạng, ta vừa nhìn thấy rượu, đã muốn kính bọn họ trước.”

Loading...