Chạm để tắt
Chạm để tắt

An An bất an - 18 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-09 18:24:53
Lượt xem: 469

47

 

Lúc này mọi chuyện xem như kết thúc, nhưng chuyện nạn dân vẫn chưa được giải quyết.

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Ta muốn Tam Nương ở ngoài cửa Nhan Vị Cư phát bánh bao cho nạn dân lui tới, còn làm rất nhiều cháo tôm đất để phát.

 

Sau khi triều đình biết việc này, để khen thưởng đã ban tặng một bảng hiệu đến Nhan Vị Cư.

 

Ngay cả trong cung cũng vì tình hình thiên tai lần này mà bắt đầu cắt giảm chi tiêu, bổng lộc đối với quan viên cũng giảm hơn phân nửa.

 

Ngay khi tình hình thiên tai sắp qua đi, trong thành truyền ra tin tức Hầu gia đón dâu.

 

Quan trọng nhất không phải Hầu phủ tin tứ đón dâu, mà là Hầu gia cưới được thiên kim Tướng phủ, để biểu thị thành ý của Hầu gia, lễ hỏi ước chừng diễu tại mười con phố.

 

Việc này vừa đến, Lễ bộ thượng thư, người vẫn có quan hệ không tốt với Bùi Dương nghe nói, lập tức thượng tấu buộc tội Bùi Dương. Trải qua chuyện phạt bổng lộc lần trước, Hoàng thượng vốn đã sinh lòng hoài nghi đối với tài chính của Bùi Dương, lần này lại hạ lệnh cho dù phải lật tung Hầu phủ, cũng phải lật cho ra tài sản bất nghĩa của Hầu phủ.

 

 

48

 

Vào thời điểm cần thiết đem Lục hoàng tử cũng trình chứng cứ Hầu phủ cắt xén thuế muối lên, lần này Hầu phủ xem như hoàn toàn rơi đài, rất nhiều tiểu quan viên lúc trước sống dựa vào Hầu phủ bắt đầu phủi sạch quan hệ với Bùi Dương, cũng có người nhắc lại chuyện Bùi Hoài Ngọc thi gian lận.

 

Chuyện này không tra thì không biết chứ tra là bị dọa nhảy dựng, trong thành xuất hiện mạng lưới quan hệ lớn, tất cả lợi ích cuối cùng đều thuộc về Bùi Dương.

 

Hoàng thượng giận tím mặt, lúc này liền định tội cho Bùi Dương, phán xử trảm sau mùa thu, những gia quyến khác của Hầu phủ đều bị lưu đày.

 

Về phần Bùi Hoài Ngọc, hắn vẫn khăng khăng không thừa nhận thứ phụ thân đưa cho hắn trước khi thi là đề thi. Thời gian qua đã quá lâu, rất nhiều chứng cứ đều bị Bùi Dương xoá bỏ được, cuối cùng Bùi Hoài Ngọc thoát tội c.h.ế.t nhưng tội sống khó thoát, bị đánh ba mươi gậy, sau đó lưu đày tới biên cương Tây Bắc, cả ngày làm bạn cùng gió cát.

 

Đây vốn là đây nơi tốt nhất để hắn đi, nhưng hắn quá ngu ngốc, trên đường lưu đày lại chạy trốn, nghe quan binh áp giải hắn nói, đuổi theo hắn đến một chỗ rừng rậm thường có lợn rừng qua lại, tìm hồi lâu cũng không thấy tung tích của hắn, cho đến ngày hôm sau mới tìm được đầu của Bùi Hoài Ngọc, cũng không biết hắn là bị dã thú nào giết, t.h.i t.h.ể cực thảm.

 

Bùi Như Nguyệt đã lập gia thất, không tính là gia quyến Hầu phủ, nàng ta tự nhiên miễn trừ hình phạt lưu đày.

 

Nhưng nàng là gia quyến của Lưu Khang Bảo, chuyện Lưu Khang Bảo bán lương thực cứu trợ thiên tai cũng có phán quyết, phán quyết phu phụ Lưu Khang Bảo trở thành quan kỹ.

 

*(Gái điếm được triều đình chính thức nhìn nhận.)

 

Phán quyết vừa đưa ra, tất cả mọi người đều nghi vấn, vì sao lại cho bọn họ phán quyết như vậy.

 

Có mấy hồ bằng cẩu hữu của Bùi Hoài Ngọc lúc trước đưa ra đáp án: “Lưu Khang Bảo khoa cử trung chính là Thám Hoa, tướng mạo tuấn tú, trong quân đội có một số sĩ quan và binh thích nhất những người nam nhân da thịt mềm mại nhưng lại không có sức buộc gà như thế này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/an-an-bat-an/18-end.html.]

 

“Dù sao thì Lưu Khang Bảo cũng có chút học thức, cũng có thể viết giúp thư gửi về nhà cho quan binh chưa từng đọc sách trong quân đội, để gửi gắm nỗi niềm.”

 

Nói xong bọn họ lại cười nói: “Còn Bùi Như Nguyệt kia, đi làm quan kỹ không chừng hợp ý nàng ta, dù sao trước khi thành hôn thanh danh cũng đã thối nát, còn cởi cả y phục trước mặt chúng ta ở Hầu phủ, nếu không phải lúc ấy Bùi Dương vẫn là Hầu gia, chúng ta phải tiến lên sờ một cái mới được.”

 

Tuy ta và Bùi Như Nguyệt quan hệ không tốt, nhưng nghe được bọn họ nói như vậy, ta cũng chuẩn bị tiến lên thay Bùi Như Nguyệt giải thích.

 

Chỉ là, ta bị Lục hoàng tử ngăn lại.

 

Hắn nói với ta, có một số việc đã định trước, nhiều lời cũng vô ích, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, nên suy nghĩ xem sau này nên sống như thế nào.

 

49

Trải qua những chuyện này, Hoàng thượng cũng nhận ra Lục hoàng tử cũng không phải ngày thường lông bông lêu lổng không học hành, hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, Lục hoàng tử chỉ nói, không muốn gì cả, không muốn cùng các huynh đệ khác tranh đoạt, muốn an ổn sống cả đời này.

 

Hoàng thượng thấy hắn không có hoài bão gì lớn lao, liền phong hắn là Vương gia thanh nhàn, cho hắn một mảnh đất phong, bảo hắn ngay hôm nay khởi hành đến vùng đất phong.

 

Trước khi đi, Lục hoàng tử đã cố ý đến Nhan Vị Cư tìm ta, hỏi ta sau này có kế hoạch gì chưa, muốn tìm một phu quân như thế nào, có muốn đi đến những nơi khác ngắm phong cảnh hay không.

 

Ta chỉ cười không nói, lắc đầu với hắn, Lục hoàng tử ăn xong trà bánh liền lên xe ngựa rời đi.

 

Ta đứng ở cửa Nhan Vị Cư đưa mắt nhìn xe ngựa của hắn, Tam Nương ôm Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh ta, trêu ghẹo nói: “Lục hoàng tử này rõ ràng có ý tứ với ngươi, muốn mang ngươi đi theo, vì sao ngươi không cùng hắn đi, còn có thể làm Vương phi.

 

Ta thở dài, rất bình tĩnh trả lời: “Từ lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết thân phận hắn bất phàm, cho đến lúc hắn giải vây cho ta ở Hầu phủ, ta cho rằng hắn là một Hoàng tử đa tình, chỉ là đùa giỡn với ta thôi.”

 

Điều ta không ngờ chính là, hắn là nhìn thấu tâm tư của ta, cảm thấy ta và hắn đồng bệnh tương liên nên mới giúp ta mà thôi.

 

Có lẽ từ lúc đó, ta cũng đã xem hắn trở thành chỗ dựa những lúc mình gặp chuyện không may, sau này mỗi một sự kiện xảy ra, nếu như không có hắn, ta cũng không thể thuận lợi giải quyết.

 

Điều này đối với hắn mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với ta mà nói ý nghĩa rất lớn, ở trong lòng ta, nữ tử không thể dựa dẫm vào nam tử, nếu bây giờ ta cùng hắn đi, sau này ta cũng chỉ có thể dựa vào hắn, vậy sẽ giống như mẫu thân ta, dần dần sẽ bị vây ở hậu viện, vĩnh viễn đều không thoát ra được.

 

Tuy hắn đã nói với ta nữ tử không thể chỉ ở hậu viện, nhưng nam nhân là kẻ giỏi thay đổi nhất, huống chi bây giờ hắn còn là Vương gia, sau này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ta không nắm chắc ta có thể tiếp nhận, cho nên, hiện tại ta  không tiếp nhận hắn mới là lựa chọn tốt nhất đối với mình.

 

Tam Nương tựa như hiểu được ý của ta, có nghiêng đầu nhìn ta: “Nếu sau này hai người gặp lại, hắn chưa cưới, ngươi chưa gả, ngươi còn có thể ở cùng hắn sao?”

 

Ta sờ sờ mặt Tiểu Bảo, nghịch ngợm nói: “Vậy để sau hãy nói, hiện tại quan trọng nhất chính là cố gắng kiếm tiền, ta muốn làm cho Nhan Vị Cư ngày càng phát triển, phát triển đến mức mỗi châu, mỗi quận đều có thể nhìn thấy Nhan Vị Cư của ta, Tiểu Bảo, con nói xem có được không?”

 

(--END--)

 

Loading...