Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:59:34
Lượt xem: 839

7

 

Khi ta đến phim trường, cả vườn ngự hoa rộng lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Cố Bình đứng trước ống kính, mặc một bộ cẩm y đen, trên đầu đội mũ vàng, mái tóc đen buông dài được búi cao.

 

Từng cử chỉ của hắn đều giống y hệt tên cẩu Hoàng đế kia, vẫn là vẻ cao quý, tuấn tú, phong hoa tuyệt đại.

 

Trời nóng, hắn cầm chiếc quạt điện, tay áo rộng thùng thình buông xuống, để lộ chuỗi hạt đỏ trên cổ tay.

 

Giữa những hạt ngọc đỏ, không dễ nhận ra, nhưng ta vẫn nhìn thấy có vài viên ngọc bích xanh lục được xâu vào.

 

Bây giờ khi thấy chuỗi hạt đỏ trên cổ tay hắn, kết hợp với bộ trang phục đó, ta bỗng cảm thấy nó có chút quen thuộc.

 

Chợt nhớ ra, trong ngăn kéo của Tiểu Đào cũng có một chuỗi hạt tương tự!

 

Dù sao thì cách sắp xếp hạt như vậy rất hiếm gặp.

 

Chẳng lẽ Tiểu Đào và Cố Bình có bí mật gì không thể để người khác biết?

 

Không thể nào…

 

Tiểu Đào trung thành tuyệt đối, chưa từng làm hại ta. Nhưng một khi suy nghĩ này đã nảy sinh, nó rất khó bị xua tan.

 

"Tiểu Lý, nhanh lên, đứng vào bên cạnh thầy Cố. Lát nữa nhớ thể hiện sự quyến rũ và e thẹn." 

 

Đạo diễn gọi ta.

 

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt đột ngột, ta nén lại những ý nghĩ kỳ quái, quyết định sẽ hỏi Tiểu Đào vào một dịp khác.

 

Thu hồi sự chú ý, ta hít một hơi sâu, tập trung nhìn vào Cố Bình.

 

Quyến rũ người khác ư? Ta biết chứ, nhất định phải dùng toàn bộ khả năng để không bị Cố Bình chê bai.

 

Đạo diễn trở lại trước máy quay, giơ tay lên: "Tất cả chuẩn bị—Bắt đầu!"

 

Với quyết tâm không thể thua, ta ngẩng cao đầu.

 

Đột nhiên, một cơn gió từ đâu thổi đến giữa cái nóng bức của Hoành Điếm, làm lay động bông hoa hải đường cài trên tóc ta.

 

Chiếc trâm vàng lắc lư phát ra âm thanh leng keng.

 

Trong thoáng chốc, ta như trở về những ngày thân thiết nhất với Cố Bình.

 

Cộng thêm khuôn mặt giống hệt năm xưa, ta tự nhiên nhập vai, e ấp nhưng táo bạo, nói lời thoại: "Tứ lang…"

 

Rồi ta càng mạnh dạn hơn, ngón tay nhẹ nhàng móc vào dây áo của hắn, kéo một cái, chiếc quạt lụa tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

 

Biểu cảm của Cố Bình bỗng nhiên cứng đờ, hắn đứng im không nhúc nhích.

 

"Hoàng thượng, thần thiếp thấy đau ở tim, ngài xem thử cho thần thiếp nhé…"

 

"Cắt! Cắt! Cắt!" Tiếng đạo diễn vang lên đột ngột khắp cả sân.

 

Chết rồi, vừa nãy ta bị mê hoặc bởi nhan sắc của Cố Bình, không kiểm soát được…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/10-kiep-cho-nang/5.html.]

Dù sao trước đây khi ta và Cố Bình tán tỉnh nhau, hắn luôn tỏ vẻ bình thản, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng cũng không đuổi ta đi.

 

Nhiều lắm chỉ là hắn "chậc" một tiếng, khó chịu nhìn ta, ám chỉ ta đã quá đà, cần kiềm chế.

 

Ta lập tức buông tay, như một quả bóng xì hơi, buồn bã xin lỗi đạo diễn: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ kiềm chế hơn."

 

Đạo diễn phất tay, chiếc quần hoa của ông bay phấp phới trong gió:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Không! Tiểu Lý, cô thể hiện rất tốt, hoàn toàn nắm bắt được nét ‘yêu kiều quyến rũ’ của Quý phi!"

 

"..."

 

Hóa ra hành động của ta…

 

Trong mắt người khác là — yêu kiều quyến rũ.

 

Ta ngượng ngùng gật đầu.

 

Đạo diễn quay sang cười xin lỗi Cố Bình: "Thầy Cố, có phải tối qua thầy không nghỉ ngơi đủ không? Đến cả thoại cũng quên luôn rồi."

 

Ồ?

 

Biểu cảm trên mặt ta dần chuyển từ thất vọng sang phấn khích, ta quay sang nhìn Cố Bình, cười rạng rỡ.

 

Người chưa từng thua cuộc như Cố Bình lại thua một tân binh như ta sao?

 

Hắn không làm được rồi!

 

Cố Bình phớt lờ sự cười nhạo của ta, khẽ ho, giọng bình tĩnh: "Xin lỗi đạo diễn, tôi bị cảm, đờm nghẹn."

 

Chưa kịp để ta bày tỏ sự chê bai, đạo diễn bất ngờ hô: "Bắt đầu!"

 

Cảm giác bị áp lực đè nặng ập đến, ta nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức quay đầu định chạy.

 

Cố Bình nhanh như chớp kéo ta lại.

 

Bàn tay mượt mà của hắn từ từ lướt qua mái tóc ta, dừng lại ở cằm.

 

Giọng hắn lạnh lùng: "Nếu lần sau còn dám vô liêm sỉ như thế, trẫm sẽ phạt nàng thật nặng."

 

Ta bất ngờ nhìn thẳng vào mắt hắn, nhận ra đằng sau chiếc mặt nạ cao ngạo của vị quân vương ấy là một sự trêu đùa ẩn giấu.

 

Như thể ta đã thực sự khiến hắn vui, và hắn đang có hứng thú đùa giỡn với ta.

 

Ta lại chợt nhớ về những kỷ niệm nghìn năm trước.

 

Hôm đó trong ngự thư phòng, mùi hương long diên đã hết, ta vì rảnh rỗi mà chọc ghẹo Cố Bình.

 

Hắn đặt bút xuống, bóp sống mũi, rồi bế ta ngồi lên đùi, giọng khàn khàn:

 

"Nếu lần sau còn dám vô liêm sỉ như thế, trẫm sẽ phạt nàng thật nặng."

 

Câu thoại giống hệt, mang theo sự trêu đùa làm lòng người ngứa ngáy, sau cả nghìn năm, nghe lại vẫn khiến ta cảm thấy rối bời.

 

Ánh mắt đầy tình cảm ấy không giống như đang diễn. Cố Bình thật sự không phải là người đó sao?

 

Loading...