Chạm để tắt
Chạm để tắt

HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-19 18:51:57
Lượt xem: 2,933

Ở nhà, một thiếu niên với khuôn mặt thư sinh đang nấu ăn, vừa thấy ta, cậu ta đã lễ phép chào, "Nhị tẩu."

 

Ta cười, "Đệ là Đắc Vạn phải không? Hôm nay sao lại về?"

 

"Thư viện cho nghỉ hai ngày để thu hoạch lúa mạch."

 

"Vậy thì đệ có phúc rồi, hôm nay nhị ca đệ tìm thấy mấy quả trứng chim và bắt được một con thỏ." Ta vui vẻ giơ con thỏ lên nói với cậu ta.

 

"Nhị tẩu vất vả rồi."

 

Ta có chút không chịu nổi sự khách khí của đứa em chồng thư sinh này, ba bước thành hai bước tiến vào bếp, "Là nhị ca ngươi vất vả."

 

Nồi nước đang sôi, Triệu Đắc Thiên nhanh nhẹn làm sạch con thỏ, ta nấu một nồi thịt thỏ kho thơm lừng và bánh đậu tạp.

 

Trên bàn ăn, nhà họ Triệu lại ăn ngấu nghiến, sau khi ăn no uống đủ, mẹ chồng hỏi Đắc Vạn: "Tháng sau là đến hạn đóng học phí ở thư viện phải không?"

 

Đắc Vạn gật đầu, "Mẹ yên tâm, mấy ngày trước huyện có hỗ trợ một ít, con sẽ chép thêm vài cuốn sách là đủ."

 

"Thế sao được, không sợ mù mắt à? Mai mẹ sẽ đi vay nhà họ Trần thêm chút."

 

Ta ngạc nhiên, "Nhà họ Trần giàu lắm à?"

 

Triệu Đắc Thiên gật đầu, "Nhà họ Trần là nhà giàu nhất thôn Đào Thủy, trước đây còn nghèo hơn nhà ta, nhưng mấy năm nay nhờ bán bánh vừng và mở quán hoành thánh mà phát đạt, còn xây cả nhà ba gian, còn lớn hơn nhà của người giàu trong trấn."

 

Ta nghe đến hai chữ "nhà giàu" thì khắp người thấy ngứa ngáy, "Nhà giàu toàn là người xấu bụng, vay tiền nhà họ không mất năm phần lãi à?"

 

Mẹ chồng trừng mắt nhìn ta bằng đôi mắt mờ đục, "Con dâu đừng nói bậy, nhà họ Trần đều là người tốt. Năm đó dịch bệnh hoành hành, nếu không nhờ nhà họ Trần, mẹ đã sớm vào quan tài rồi, còn chồng con cũng là nhờ nhị tiểu thư nhà họ chữa trị. Hơn nữa, nhà họ tốt bụng, vay tiền không bao giờ tính lãi."

 

Ta cười, "Trên đời này còn có nhà tốt như vậy sao? Nhưng mẹ à, người ta nói cứu khẩn không cứu nghèo, nhà ta cũng không thể cứ dựa vào vay tiền mà sống được."

 

"Mẹ biết chứ," bà mẹ cũng lo lắng, "Nhà ai mà không muốn sống khá hơn? Nhưng không có đường nào khác."

 

Ban đêm dưới ánh trăng mờ nhạt, ta và Triệu Đắc Thiên bàn về câu chuyện lúc trưa.

 

Thực ra trước đây nhà họ Triệu cũng không nghèo, có năm mẫu ruộng, cha chồng từng là người đọc sách, mùa vụ thì làm ruộng, mùa nhàn rỗi thì dạy trẻ con trong làng biết chữ, dịp lễ tết còn viết câu đối, cuộc sống cũng tạm ổn.

 

Nhưng mấy năm trước cha chồng bệnh, để chữa bệnh cho ông, gia đình không chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm, bán đi hai mẫu ruộng, còn nợ một đống nợ.

 

Để trả nợ, mẹ chồng ngày đêm khâu giày, đến nỗi mắt cũng mờ dần.

 

Sau khi cha chồng mất, Đắc Vạn vào thư viện học, cuộc sống gia đình càng khó khăn hơn, mặc dù cậu là học trò, huyện hàng tháng có hỗ trợ một ít, nhưng chi phí học hành lớn, bút mực giấy nghiên đều đắt, việc học hành đi lại càng tốn tiền, cộng thêm sức khỏe của mẹ chồng thường xuyên cần thuốc, nên gia đình chủ yếu dựa vào ba mẫu ruộng và Triệu Đắc Thiên làm thuê ở trấn để duy trì.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hy-giang-thien-van-gia/chuong-5.html.]

Nhưng làm thuê kiếm được mấy đồng?

 

Lo cái này thì không đủ cái kia, không đủ tiêu.

 

Đắc Vạn mỗi tháng phải nộp một lượng bạc học phí, mặc dù cậu tranh thủ thời gian rảnh chép sách kiếm tiền, nhưng nếu vì thế mà lỡ kỳ thi hương, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?

 

"Nhà họ Trần có thể làm giàu nhờ buôn bán, thực ra nhà ta cũng có thể thử."

 

Cách hai mét xa, nằm ở đầu giường, ta xa xăm nói với Triệu Đắc Thiên nằm ở cuối giường.

 

"Ta cũng đã nghĩ nhiều, nhưng đại tiểu thư nhà họ Trần biết làm bánh vừng, ta chỉ biết làm thuê."

 

Ta lập tức ngồi bật dậy, mắt sáng rực, "Chàng không biết ta biết mà!"

 

"Nàng biết?"

 

"Đúng, ta biết làm đậu phụ."

 

Trong đêm tối, Triệu Đắc Thiên cũng ngồi dậy, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích, "Làm đậu phụ vốn lớn không?"

 

"Bây giờ trên trấn một đấu đậu tương là hai mươi văn, mua từ nhà nông có khi còn rẻ hơn, một đấu đậu tương ước tính ra được năm mươi cân đậu phụ, mỗi cân bán hai văn, cũng có thể đổi đậu tương, ta ước tính cả năm, không nói là ăn ngon uống sướng, ít nhất cũng đủ cho Đắc Vạn yên tâm học hành. Vốn không lớn, ta có một chiếc vòng bạc, mai chàng đi trấn cầm, chắc đủ."

 

"Thế sao được? Nàng giữ lấy vòng của mình mà dùng." Hắn kiên quyết từ chối.

 

Ta thẳng thắn, "Không sao, coi như ta cảm ơn chàng đã cứu mạng."

 

Ngoài cửa, tiếng ve kêu râm ran, náo nhiệt từng đợt, dưới ánh trăng mờ, Triệu Đắc Thiên lại nằm xuống, im lặng hồi lâu.

 

Khi ta nghĩ hắn đã ngủ, hắn lại lên tiếng.

 

"Chuyện vốn để ta lo."

 

Ta không ngờ, cách của Triệu Đắc Thiên vẫn là đi vay tiền nhà họ Trần.

 

"Nhị tẩu, người nông dân là thế, phải giúp đỡ nhau thì mới gần gũi được."

 

Mấy năm trước, nhị ca không ít lần đến giúp nhà cậu hai Trần trồng trọt và xây nhà, ngay cả khi Xuân tỷ kết hôn, ta cũng đến giúp nhóm lửa."

 

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của ta, Đắcc Quán ngồi xổm dưới đất đan lồng cho dế, vừa cười vừa an ủi ta.

 

"Được rồi, nhị ca chờ ta một chút, ta cũng đi."

 

Loading...