Chạm để tắt
Chạm để tắt

HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:04:47
Lượt xem: 2,297

Nhưng không ngờ, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ sân vọng vào, sau đó có một giọng phụ nữ vui vẻ gọi từ ngoài cửa: "Mẹ, mẹ, con về rồi!"

 

Mẹ chồng ta ngỡ ngàng, ta cũng ngỡ ngàng, một lát sau, một người phụ nữ quấn khăn hoa, xách túi vải xám vội vã bước vào.

 

"Mẹ ơi, con về rồi!"

 

"Bà là ai?"

 

Mẹ chồng nhíu mày nhìn kỹ người phụ nữ đó, khuôn mặt cô ta đỏ ửng vì lạnh, hít hà mũi, tiến tới đẩy tôi ra, rồi cười tươi ôm lấy mẹ chồng.

 

"Mẹ, con là A Liên, con dâu thứ hai của mẹ đây. Mắt mẹ đã khỏi rồi ư? Trời ơi, chắc chắn là nhờ con ngày ngày cầu phật, trời cao đã cảm động và ban phước. Mẹ ơi, lần này con sẽ không đi nữa, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau."

 

Ta: "..."

 

Con dâu thứ hai?

 

Từ đâu ra con dâu thứ hai?

 

Chẳng lẽ là con dâu lộn xộn mà Triệu Đắc Thiên từng cưới trước đây?

 

Nếu cô ta là vợ của Triệu Đắc Thiên, vậy ta, Phan Hỷ Nhi, là ai?

 

Ta là người nóng tính, mấy câu ngắn ngủi của cô ta đã khiến cơn giận của ta bốc lên tận đỉnh đầu.

 

Nhưng khi ta chuẩn bị xắn tay áo lên để lao vào đánh nhau với cô ta, mẹ chồng lại dùng lực nháy mắt ra hiệu cho ta.

 

Bà thản nhiên đẩy A Liên ra, lạnh nhạt hỏi: "Ồ, là A Liên à. Dạo này cô đi đâu? Cô không biết rằng đã lấy chồng thì phải phụng dưỡng mẹ chồng sao?"

 

A Liên dùng ống tay áo lau nước mắt, "Mẹ, con cũng không còn cách nào."

 

"Nói xem, tại sao lại không có cách nào."

 

"Mẹ biết đấy, con có một người mẹ góa. Trước khi con lấy chồng vào nhà họ Triệu, mẹ con bắt con đòi thêm mười lượng bạc để dưỡng lão, con không chịu, bà liền đòi chết. Sau đó, con giả vờ đồng ý, rồi trong ngày cưới vội vã về nhà mẹ để than vãn rằng con bị nhà chồng đuổi đi, hy vọng mẹ con sẽ mủi lòng. Nhưng không ngờ mẹ con thực sự nhẫn tâm, không cho con trở lại. Mẹ là mẹ, bà ấy cũng là mẹ, con nhớ mẹ đến nỗi ốm cả người, lần này con mới có cơ hội trở về. Mẹ, con không đi nữa, con sẽ ở lại và sống cùng Nhị Lang. Còn người khác—"

 

Cô ta liếc mắt khinh bỉ về phía ta.

 

"Mẹ đừng để những kẻ không ra gì lừa gạt, ngoài việc quyến rũ đàn ông, họ còn làm được gì?"

 

Mẹ chồng lạnh lùng gật đầu.

 

"Ý cô là, cô cái gì cũng làm được? Tốt lắm, tôi khát, cô múc cho tôi chén nước."

 

"Vâng!" A Liên vui mừng chạy vào bếp múc cho mẹ chồng một chén nước.

 

Nước này mới múc từ giếng sáng nay.

 

Mẹ chồng bình tĩnh nhận lấy chén nước, rồi dội thẳng vào mặt A Liên, khi cô ta chưa kịp kêu lên, tiếp theo là mấy cái tát mạnh vào mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hy-giang-thien-van-gia/chuong-18.html.]

"Phì! Đồ nữ nhân ác độc, còn dám vác mặt đến đây!"

 

"Nghe nói nhà họ Triệu chúng tôi phát đạt, lại đến đây lừa bạc phải không?"

 

"Cô nghĩ tôi, bà già này, là mù sao? Không phân biệt được tốt xấu? Còn dám mắng con dâu tôi là hồ ly tinh, tôi nói cho cô biết, con dâu tôi đẹp người đẹp nết, chăm chỉ, hơn cô hàng trăm lần!"

 

"Cô đồ đáng chết, tôi hôm nay phải đánh c.h.ế.t cô!"

 

"…"

 

Mẹ chồng dù đã có tuổi nhưng đánh nhau rất giỏi, chuyên nắm tóc mà đánh.

 

A Liên không đề phòng, khuôn mặt rạng rỡ của cô ta bị nắm tóc, không kịp phản ứng đã bị kéo ngã xuống đất, mẹ chồng còn không ngừng nhổ nước bọt vào mặt cô ta.

 

Ta không động tay, vì ta bị sốc.

 

Cưới vào nhà họ Triệu nửa năm, ta không biết mẹ chồng khi ra tay lại mạnh mẽ dữ dội chẳng kém gì tay đồ tể trong làng.

 

Ta cứ tưởng bà chỉ giỏi nói miệng thôi.

 

Thật ra cũng phải nghĩ ra, một bà góa nuôi dạy được mấy đứa con trai lớn khôn, chắc chắn cũng phải có chút tài cán.

 

A Liên bị đánh tóc tai bù xù, miệng đầy máu, nằm dưới đất gào khóc thảm thiết, "Đồ già khốn nạn, tôi sẽ đến nha môn kiện bà!"

 

"Kiện đi! Không kiện thì con cô sinh ra không có hậu môn!"

 

"Đồ già khốn, đợi đấy!"

 

"…"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Một già một trẻ cứ thế giằng co đánh nhau, mắng chửi không ngừng.

 

Lúc này, rèm cửa nặng nề bị kéo lên, có người mang theo gió tuyết bước vào, một thân che chắn ta phía sau.

 

Là cha ta, Phan Phú Quý.

 

"Cha, trời tuyết thế này sao cha lại đến?"

 

"Cha đến đưa lẩu ấm cho con, ôi, chuyện gì thế này, thông gia mau buông tay, đừng nhổ hết tóc cô gái xinh đẹp này. Gì? Tôi là ai? Tôi là đại phú gia ở trấn, nhà tôi bạc chất thành núi, tám đời cũng không hết, con biết gì không, ông già này vừa nhìn đã thấy thích con rồi, con nằm đây làm gì, đi theo ta, ta đảm bảo con mặc gấm vóc, ăn ngon uống ngọt, chơi nhạc múa hát, sai khiến nô tì…"

 

Cha ta lúc này giống như kẻ lưu manh, lẻo mép kéo A Liên đang nằm đất dậy, miệng không ngừng nói nhảm, giống như cơn gió cuốn, chớp mắt đã nửa kéo nửa lừa đưa cô ta ra khỏi nhà.

 

Ngoài sân, A Liên bị kéo nửa tin nửa ngờ, "Ông thật là đại phú gia?"

 

"Ơ ơ, con gái này mắt mờ à, nhìn xem ta mặc lụa, cưỡi xe ngựa, đeo nhẫn ngọc, trông có khổ sở không?"

 

"Vậy ông họ gì? Trước giờ chưa nghe ai nói về ông?"

 

Loading...