Chạm để tắt
Chạm để tắt

HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:04:23
Lượt xem: 2,480

Triệu Đắc Thiên nhìn ta, nhận ra ngay ý định của ta.

 

"Nàng muốn mang món này đến quán ăn của cha à?"

 

Ta tự hào ưỡn ngực, "Bánh đậu xanh đặc biệt này, chàng nghĩ thực khách sẽ thích không?"

 

Triệu Đắc Thiên nhìn n.g.ự.c ta, nuốt nước bọt, "Chắc chắn sẽ thích."

 

Ngày hôm sau, ta và Triệu Đắc Thiên cùng theo xe chở đậu phụ vào trấn Đào Nguyên.

 

Trưa hôm đó, quán ăn treo thực đơn mới lên tường.

 

Có khách tò mò, gọi một đĩa bánh đậu xanh chiên, nếm thử, ôi, món ăn vặt này giòn tan, thơm ngon, lại có mùi đậu xanh đậm đà.

 

Điều quan trọng là giá cả rất phải chăng, chỉ sáu văn tiền một đĩa.

 

Thế gian không thiếu người mê ăn uống, dân dĩ thực vi thiên mà.

 

Có người mở đầu, các thực khách khác cũng tò mò gọi món.

 

Ngay lập tức, có người gọi bánh đậu xanh cuốn thịt, có người gọi bánh đậu xanh xào chua ngọt, thậm chí có người hào phóng gọi cả một bàn tám món đậu xanh.

 

Cha ta nhìn dòng người tấp nập trong quán, vui mừng lắc đầu, "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ nữ."

 

Ta: "… Được rồi, ai lớn tuổi thì người đó đúng."

 

Giờ Đắc Vạn và Đắc Quán đều ở trấn, ta và Triệu Đắc Thiên từ quán ăn đi ra, đến học viện Cô Trúc và nhà thợ mộc Lý.

 

Nhà đã làm ra món ăn mới, không thể keo kiệt, phải đem đến cho thầy ở học viện và vợ chồng thợ mộc Lý thử.

 

Quy tắc của học viện nghiêm ngặt, chúng ta không thể gặp Đắc Vạn, chỉ nhờ cụ già giữ cổng mang vào.

 

Ở nhà họ Lý, thợ mộc Lý đang dạy Đắc Quán làm khóa Lỗ Ban trong một cái lán gỗ.

 

“Lý thúc, Đắc Quán nhà tôi có làm phiền thúc không?"

 

Triệu Đắc Thiên đưa một rổ nhỏ bánh đậu xanh cho thợ mộc Lý, lễ phép hỏi.

 

Thợ mộc Lý thật thà, "Thằng nhóc này rất thông minh, chỉ có điều đôi khi lười biếng."

 

"Nếu lười thì thúc cứ đánh cho nó một trận, đừng thương xót."

 

"Haha, chỉ sợ mẹ cậu thương con út thôi."

 

Hơn một tháng không gặp, Đắc Quán dường như cao hơn, có vẻ sống rất tốt ở nhà thợ mộc Lý, vì vợ chồng họ không có con, thường ngày đối đãi tốt với Đắc Quán như con trai ruột.

 

Triệu Đắc Thiên cũng từng nói riêng, nếu sau này sống tốt, sẽ để Đắc Quán phụng dưỡng họ đến cuối đời.

 

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

 

Rời nhà thợ mộc Lý, Triệu Đắc Thiên dặn ta về quán ăn nghỉ ngơi trước, còn mình thì bí mật đi đâu đó.

 

Đến khi mặt trời lặn, chàng trở về, mang theo mấy cái túi lớn mới toanh.

 

Trên đường về nhà, chàng trông rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hy-giang-thien-van-gia/chuong-17.html.]

 

Ta tò mò, "Có chuyện vui à?"

 

Chàng quay lại cười với ta, "Có nàng bên cạnh, ngày nào cũng là chuyện vui."

 

Ta: "…"

 

Người này uống nhầm thuốc à, sao tự nhiên nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt tim đập thế?

 

Nhưng đến tối, ta nhìn thấy trong phòng một tấm chăn mới đỏ rực và cặp nến long phụng, liền hiểu ra tất cả.

 

Triệu Đắc Thiên muốn—

 

Muốn động phòng?

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng, đứng dưới giường lúng túng không biết đặt tay chân vào đâu.

 

"Ngày cưới ta không có ở nhà, ủy khuất cho nàng rồi."

 

Mặt Triệu Đắc Thiên lúc này cũng đỏ, nhưng chàng là một người đàn ông mạnh mẽ, không thể để thê tử mới cưới ngại ngùng chủ động, nên bước lên ôm lấy eo ta, bế lên giường.

 

Giường nóng, cơ thể chúng ta cũng nóng.

 

Ta ở trong lòng chàng, lúng túng nửa muốn nửa không, "Trước đây chàng nói bị thương mà? Khỏi rồi sao?"

 

Triệu Đắc Thiên thổi tắt nến long phụng, cười khẽ bên tai ta, "Khỏi hay chưa, nàng thử là biết."

 

Ta: "…"

 

Thử thì thử!

 

Cưới nhau đã bốn, năm tháng, không thử thì ông trời cũng sốt ruột mất!

 

Ta lại phát hiện thêm một ưu điểm của Triệu Đắc Thiên.

 

Đó là, chàng dường như có sức lực không bao giờ cạn.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Mỗi ngày chàng cùng mấy bà thím làm mười mấy thùng đậu phụ, rồi mấy chục chiếc bánh đậu xanh, đến tối vẫn không mệt, ngày nào cũng quấn quýt đến tận khuya.

 

Haiz, thật phiền phức mà.

 

Ta cuối cùng cũng hiểu thế nào là niềm vui ngọt ngào xen lẫn lo âu.

 

Thôn Đào Thủy dần vào đông, đến tháng Chạp, khách đến quán ăn thưởng thức bánh đậu xanh ngày càng đông, mắt mẹ chồng ta cũng ngày càng sáng hơn.

 

Một ngày, núi bất ngờ đổ tuyết lớn, Triệu Đắc Thiên dậy sớm ra sân dọn tuyết, còn ta ở bếp nấu một nồi canh bánh đậu xanh thịt heo nóng hổi.

 

Tháng Chạp ở thôn Đào Thủy, nhà nào cũng có tục lệ mời khách, vì trong năm bà con thường giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay người này giúp người kia, ngày mai người kia giúp người nọ, ngày kia người nọ lại giúp người khác, mà dân quê thật thà, thường không nhận tiền công.

 

Vì vậy đến tháng Chạp, dù nhà nghèo đến đâu, cũng mời mọi người trong thôn một bữa ăn.

 

Ngày đó, Triệu Đắc Thiên quét xong tuyết, làm xong đậu phụ và bánh đậu xanh, liền đi ăn cơm ở nhà Vương thúc trong làng, còn ta và mẹ chồng thì ngồi trên giường may chăn.

 

Ngoài cửa sổ tuyết trắng như ngọc, trên giường lửa ấm áp, vốn là một khung cảnh làng quê hiếm có.

 

Loading...