Huyết Thanh Cuối Cùng Ngày Tận Thế - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:27:29
Lượt xem: 76

Tôi bị bọn họ nhốt lại.

 

Nhốt suốt ba ngày.

 

Trong khoảng thời gian này, Tần Phàm mỗi ngày đều sẽ đến tiêm cho tôi một loại thuốc không rõ là thứ gì.

 

Tôi cũng từ trong miệng của hắn mà biết được tất cả mọi chuyện.

 

Hóa ra virut thây ma ban đầu chính là do bọn họ bí mật tạo ra, sau đó bởi vì vô tình bị rò rỉ ra ngoài, mới gây ra một đợt bùng phát với quy mô lớn.

 

Đây cũng là lý do vì sao Tần Phàm lại biết cách điều chế huyết thanh giải độc.

 

Tôi bị trói vào một cái ghế, không thể động đậy.

 

"Rốt cuộc các người muốn làm gì? Các người đã biến thế giới trở thành địa ngục rồi!"

 

Hắn sờ lên gò má tôi, khẽ thở dài.

 

"Chi Dao, cô không cảm thấy loài người quá yếu đuối hay sao?"

 

"Không có sự nhanh nhẹn của loài báo, không có sự dũng mãnh của sư tử, chỉ vỏn vẹn tế bào ung thư không ngừng tăng sinh thì sẽ phá vỡ hệ thống miễn dịch, dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t một người."

 

"Sao có thể như vậy chứ ?"

 

"Mấy ngàn năm tiến hóa đã khiến loài người trở thành sinh vật cấp cao nhất, sở hữu trí tuệ và sức sáng tạo phi thường, thế nhưng tuổi thọ cũng chỉ có vài chục năm ngắn ngủi mà thôi."

 

"Quá nhiều ý tưởng đặc sắc không kịp thực hiện, quá nhiều phong cảnh còn chưa kịp nhìn ngắm đã c.h.ế.t đi."

 

"Cô không cảm thấy quá không công bằng hay sao?"

 

Tôi cảm thấy thật hoang đường: "Cho nên anh liền biến mọi người thành thây ma sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huyet-thanh-cuoi-cung-ngay-tan-the/chuong-13.html.]

 

"Đúng vậy, làm vậy quả thật đúng là có thể trường sinh bất lão, nhưng anh nhìn những người bên ngoài kia mà xem, làm gì có chỗ nào giống người chứ? !"

 

Tần Phàm không thèm để ý: "Những thứ kia chẳng qua là sản phẩm thất bại mà thôi."

 

Hắn vén tóc lên, lộ ra con ngươi màu xanh lục, "Cô nhìn tôi đi, vừa có trí khôn của loài người, vừa có cơ thể bất tử của thây ma, không phải rất tuyệt sao?"

 

Tôi nhìn hắn đầy chán ghét.

 

Mùi m.á.u trên người hắn nồng đến sắp ngưng đọng thành nước.

 

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra thứ mùi quen thuộc trên người Ân Manh là cái gì.

 

Đó là mùi thịt thối mà cô ta từng ăn ở kiếp trước.

 

Ăn thịt người sống! Đây là thứ gọi là loài người mới sao!

 

Tần Phàm bị vẻ mặt của tôi chọc giận, hắn bóp cổ tôi: "Hứa Chi Dao, đừng có báy ra cái vẻ mặt như mình cao quý lắm đó với tôi!"

 

"Nếu không phải ba tôi thích cô, tôi đã sớm băm vằm cô ra dọn lên bàn ăn rồi!"

 

"Nhưng mà không sao, chỉ còn hai ngày nữa thôi, cô sẽ trở thành đồng loại của tôi."

 

"Rồi cô sẽ biết, đây là thế giới mới tốt đẹp dường nào!"

 

Phụt!

 

Tôi trực tiếp nhổ một bãi nước bọt lên mặt Tần Phàm.

 

"Dù có c.h.ế.t tôi cũng sẽ không bao giờ cùng một giuộc với các người!"

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...