Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hưu Thư Gửi Lão Gia - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:59:09
Lượt xem: 448

1.

"Xưa có Tiết Bảo Thoa vò võ chờ đợi trong Cổ Hàn Diêu mười tám năm, nay có Lý Minh Châu ta bán đậu hủ ở Giang Nam mười tám năm trời, tần tảo nuôi con khôn lớn, haiz, nay xem như là khổ tận cam lai."

Ta dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, quay đầu liếc mắt với tiểu tử thanh tú bên cạnh.

"Khuôn mặt sao lại trắng trẻo như vậy, bôi chút tro lên đi!"

"Vâng, phu nhân."

Hắn uất ức bĩu môi.

"Phu nhân, người ta nói nữ nhân trang điểm vì người trong lòng, mười tám năm nay người lần đầu gặp lão gia, sao không ăn diện một chút. Mặc đồ rách rưới thế này, lão gia nhìn thấy làm sao vui cho được?"

"Hơn nữa"

Tiểu tư Mặc Bảo ấp úng.

"Phu nhân, đó là Vương Bảo Xuyến, không phải Tiết Bảo Thoa."

"Vương với chả Tiết, chẳng phải đều như nhau sao? Hơn nữa ngươi biết gì chứ, Tiết Nhân Quý gặp Vương Bảo Xuyến việc đầu tiên chính là thử thách nàng ta, ta đây không thử thách lão gia kia một phen sao? Cái này gọi là đi đường người ta, để người ta không có đường mà đi."

Ta sửa sang lại cây trâm gỗ trên đầu, nắm lấy tay Mặc Bảo nhảy xuống xe ngựa.

Ta tên là Lý Minh Châu, là đích nữ của Lý Phú Quý - thương nhân giàu có nhất nhì Giang Nam, cũng là thê tử kết tóc se duyên với tên tiểu tử nghèo kiết xác Diệp Tu năm xưa.

À, hiện tại hắn không còn là tiểu tử nghèo nữa, hắn hiện giờ là Lễ bộ lang trung, quan ngũ phẩm rồi.

 2

Đây là một câu chuyện vô cùng cũ rích, thiên kim tiểu thư cùng thư sinh nghèo khó bỏ trốn, phụ thân ta tức giận đến mức mặt mày tái mét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huu-thu-gui-lao-gia/chuong-1.html.]

"Minh Châu, nếu con nhất quyết muốn gả cho hắn, của hồi môn mười vạn ta chuẩn bị cho con, một đồng cũng đừng hòng lấy!"

Nói xong, ông ấy lại không cam lòng tiến đến khuyên nhủ ta.

"Phụ thân cũng không phải muốn ngăn cấm con gả cho người có tiềm lực  nhưng con có thể nào sáng suốt một chút hay không. Diệp Tu năm nay đã hai mươi tuổi, một tên tú tài nghèo, thi rớt năm lần, cái gì cũng thi không đậu, con đi theo hắn thì có tương lai gì?"

Ta đưa tay bịt tai lại: "Con không nghe con không nghe con không nghe"

Phụ thân tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta, ta ôm bọc đồ, cùng Diệp Tu trở về quê nhà Dương Châu.

Sau đó ta đem y phục trang sức đi cầm cố, lấy bạc đưa Diệp Tu đến thư viện bên ngoài học tập, Diệp Tu cũng tranh đua, một mạch thi đậu cử nhân, đến phủ thành.

Về sau, ta không còn gặp lại hắn nữa, chỉ có từng bức từng bức thư tay, dùng đủ loại lý do để giải thích cho sự bận rộn của hắn.

"Minh Châu, đợi mọi thứ ổn định, ta sẽ phái người đến đón nàng."

Thế là ta chờ đợi, chờ đợi, cành lá trên ngọn cây từ màu xanh non phai thành úa vàng, hoa đào đầu thôn tàn rồi lại nở, rốt cuộc, đứa con đầu lòng của chúng ta cũng chào đời, ta cũng tỉnh ngộ.

Ta bế con, quay về Kim Lăng, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n phụ thân gào khóc:

"Con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi."

Phụ thân thở dài: "Thôi được rồi, trở về kế thừa gia nghiệp cũng tốt, đem tiệm đậu hủ trong nhà mở rộng đến tận kinh thành đi."

Thời đó, bán đậu hủ có thể kiếm rất nhiều tiền, nhà ta chính là nhờ vào nghề này mà phất lên.

Ta một lòng một dạ dồn hết tâm sức vào việc kiếm tiền, quả nhiên giống như phụ thân nói, mở chuỗi tửu lâu đến tận kinh thành.

Lần này phân hiệu kinh thành khai trương, ta mới nhớ đến Diệp Tu, nhân tiện đến xem thử vị phu quân nhiều năm không gặp này.

 

 

Loading...