Chạm để tắt
Chạm để tắt

HƯ VINH - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-13 23:33:04
Lượt xem: 397

Cô gái nhỏ gầy yếu mà sức lại mạnh đến kinh ngạc.

Ra khỏi văn phòng, Cố Như buông tay tôi, nhanh chóng đi về ký túc xá.

Tôi đi theo sau, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Về đến ký túc xá, tôi thấy Cố Như ngồi bên giường khóc, khóc đến mức vai run lên từng đợt.

Tôi cau mày. Tôi vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng giờ thì thật sự tức giận.

"Giờ cậu khóc có ích gì? Vừa rồi trong văn phòng, Lâm Quân chỉ cần hai câu đã dọa cậu sợ rồi, hắn chỉ là…"

Chưa nói hết câu, tôi bị Cố Như cắt ngang. Cô ấy nghẹn ngào hét lên với tôi:

"Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao? Nhà có tiền, bố mẹ đều thương yêu, cậu không phải lo gì cả, muốn làm loạn thì làm!"

Tôi bị cô ấy hét mà ngẩn ra, thật vô lý.

"Cậu…"

Nhưng chưa kịp nói hết, Cố Như đã lau nước mắt chạy ra ngoài. Cái việc này làm tôi càng thêm bực bội, quả nhiên là chuyện bao đồng không nên quản.

Hai ngày sau đó, bầu không khí trong ký túc xá trở nên đặc biệt căng thẳng.

Người duy nhất vui vẻ là Tống Hòa. Cô ta luôn cao ngạo, vừa nhận được học bổng đã ngay lập tức ra trung tâm thương mại, từ đầu đến chân mua sắm một loạt, xách về một đống túi mua sắm rực rỡ.

Logo trên những túi mua sắm đó đặc biệt chói mắt. Chuyện này gây ra không ít lời bàn tán trong lớp, nhưng Tống Hòa hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng tôi không ngờ, chuyện học bổng này còn có diễn biến tiếp theo.

Trà Sữa Tiên Sinh

Một hôm trưa, tôi đang ngồi bên giường đắp mặt nạ, cửa phòng ký túc xá bất ngờ bị ai đó đạp mở, Tống Hòa giận dữ xông vào.

"Doãn Gia, cậu nhìn tôi không vừa mắt phải không?"

Cô ấy không phân biệt trắng đen, lên tiếng chất vấn. Tôi đắp mặt nạ, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Cậu bị điên à?"

Cô ấy cười lạnh, "Cậu còn giả vờ gì nữa, Lâm…"

Ngừng một chút, cô ấy đổi giọng, "Đã có người nói với tôi rồi, chính cậu viết thư tố cáo tôi!"

"Bây giờ tôi mất học bổng, không chừng còn bị kỷ luật, cậu hài lòng chưa?"

Nghe cô ta hỏi vậy, tôi thành thật gật đầu.

"Chuyện này dù không liên quan gì đến tôi, nhưng nghe có vẻ cũng khá hài lòng đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hu-vinh/chuong-8.html.]

Tống Hòa sững lại một chút, rồi lao lên định đánh tôi. 

Tôi có để yên không? Tôi tập gym lâu năm, tuy không có cơ bụng nhưng sức mạnh thì Tống Hoà con xa lắm mới là đối thủ của tôi. Cô ta là cái loại đến chạy 800 mét mà cũng như đòi mạ.ng

Tôi dễ dàng đánh trả lại cô ta một trận.

Thế là tình bạn giả tạo giữa chúng tôi chính thức tan vỡ.

Tống Hòa vừa tức giận vừa xấu hổ, đùng đùng dọn ra khỏi ký túc xá.

Nghe nói, cô ta lại tìm được bạn trai mới, lần này là một ông chú hơn ba mươi tuổi. Tất nhiên tôi chẳng rảnh rỗi đi tìm hiểu mấy chuyện này, nhưng tôi lại khá để tâm đến lời Tống Hòa nói hôm đó.

Cô ta nói, tôi đã viết thư tố cáo việc học bổng của cô ta. Tôi không rảnh rỗi đến mức đó, nhưng nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô ta thì không giống đang nói dối. Có lẽ có ai đó đã mạo danh tôi viết thư tố cáo.

Người đó là ai—không cần đoán cũng biết. Tất nhiên, tôi chỉ là nghi ngờ. Cố Như.

Sau chuyện của Tống Hòa, tôi đã hỏi Cố Như. Cô ta nhát gan, trong ánh mắt hiện rõ sự hoảng loạn nhưng lại nhất quyết không thừa nhận.

Chuyện này không có bằng chứng rõ ràng, tôi cũng lười ép buộc, nên đành tạm gác lại.

Trưa thứ Sáu, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của bố.

"Đói không?"

"Đói."

"Đi nào, bố đưa con đi ăn bít tết ở phố gần trường."

Bố dừng lại một chút, hơi thở có vẻ gấp, "Ra đi, bố đang ở cổng sau trường con."

Tôi nhanh chóng ra ngoài, gặp mặt rồi mới biết tại sao bố lại thở gấp. Bố tôi đi xe đạp đến. Ông thích tập thể dục, đặc biệt đam mê các môn thể thao, nhất là đạp xe.

Tôi đứng bên cạnh ông, vừa gọi một tiếng "Bố", thì trong tầm mắt xuất hiện một người: Tống Hòa. Tống Hòa có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua bộ đồ thể thao không rõ thương hiệu của bố tôi, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe đạp, khóe miệng khẽ nở nụ cười khó thấy. Rồi cô ta vội vã rời đi.

Tuy nhiên, cô ta không nghe thấy cuộc trò chuyện sau đó giữa tôi và bố.

Tôi: "Bố, xe này cũ quá, không có cả yên sau, hay con ngồi trên khung xe đi? Bố chở con qua."

Bố tôi hận không thể đá tôi một cái: "Nghĩ gì vậy? Xe đạp của bố ba mươi mấy vạn, con còn muốn ngồi lên khung?"

"…"

Chúng tôi nhìn nhau khinh thường, tôi nói ông lãng phí, ông nói tôi chẳng hiểu gì.

Cuối cùng, chúng tôi đẩy xe đạp đến nhà hàng. Hôm đó, người bố lãng phí của tôi đẩy chiếc xe đạp PG giá 27 vạn tệ, mời tôi ăn bít tết 58 tệ. Còn lén lút phàn nàn rằng thịt đắt quá.

Loading...