Chạm để tắt
Chạm để tắt

HƯ VINH - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:48:07
Lượt xem: 429

Nụ cười của Tống Hoà cứng lại nơi khóe miệng.

 

"3600?" cô ta hét lên, "Lừa ai chứ? Một cái chiếu cũ thôi mà. Ở cổng trường mấy chục đồng cũng có!"

 

Tôi không nói gì, chỉ đơn giản là để lộ logo của cái chiếu.

 

Tống Hoà không tin, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

 

Vài phút sau.

 

Cô ta mặt mày khó coi, lẩm bẩm không tự nhiên, "Ba nghìn mấy mua cái chiếu cũ, đúng là đồ ng*..."

 

Nghe câu này tôi rất khó chịu, hai lần trước là do mới khai giảng không lâu, tôi không muốn làm căng, nhưng không thể để người ta cứ nói móc mãi được.

 

Hơn nữa...

 

Nói móc thôi mà, ai lại không biết?

 

Tôi "ồ" một tiếng, từ từ đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nói:

 

"Bạn trai tớ không phải là đồ ng*, anh ấy chỉ là có tiền thôi."

 

Nghĩ lại, tôi còn thêm vào: "Hơn nữa còn sẵn lòng chi tiền cho tớ."

 

"Ba nghìn mấy mua cái chiếu, chỉ để tớ ngủ thoải mái hơn, cậu nói xem bạn trai thế này tìm đâu ra?"

 

Tống Hoà không nói gì, cười gượng rồi đi ra ngoài.

 

Còn tôi thì tâm trạng rất tốt.

 

Thực tế chứng minh, loại người này không thể chiều chuộng, không chửi lại thì cô ta sẽ cứ nói móc bạn mãi thôi.

 

Nhưng...

 

Tối đó, Tống Hoà không quay về.

 

Cô ta nhắn tin cho "người tốt bụng" trong phòng là Cố Như, nói rằng tối nay có việc không về được. Nhờ cô ấy giúp đỡ khi điểm danh.

 

Cố Như là một cô gái rất ngoan, xuất thân từ một thị trấn nhỏ. Điều kiện gia đình không tốt, hàng ngày cô ấy sống rất tiết kiệm, tính cách cũng dịu dàng.

 

Tống Hoà nhờ cậy chính vì biết Cố Như sẽ không từ chối. 

 

Hôm sau, Tống Hoà trốn học. 

 

Khi cô ta trở về đã là buổi chiều.

 

Tinh thần có thể nói là tươi như hoa đào.

 

Hơn nữa, trên người còn có thêm một chiếc túi mới của một thương hiệu sang trọng nhẹ, giá không hề rẻ, mấy nghìn đồng.

 

Bạn trai "phú nhị đạu" của Tống ahoaf đột nhiên trở nên hào phóng với cô ta, và điều này xảy ra sau khi cô ấy không về qua đêm. Trà sữa tiên sinh

 

Chuyện này vốn dĩ không vẻ vang gì, nhưng Tống Hoà lại thích khoe khoang, đeo túi mới đi khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hu-vinh/chuong-3.html.]

 

Cô ta không biết rằng, tin đồn đã lan rộng khắp nơi.

 

Nửa tháng sau, là sinh nhật của Tống Hoà.

 

Cô ta nói bạn trai phú nhị đại của mình muốn mời cả phòng đi ăn, và nhấn mạnh rằng chúng tôi phải dẫn bạn trai theo.

 

Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng không chịu nổi cô ta cứ ở bên cạnh nói khích.

 

Tôi là người không chịu được khi bị khích tướng, nên trong một lúc bốc đồng, đã đồng ý.

 

Tối 7 giờ, tại một nhà hàng Pháp gần trường đại học.

 

Tôi đã từng đến quán này với bạn bè, đồ ăn ngon nhưng giá không rẻ.

 

Sau khi ngồi xuống, chúng tôi lần đầu tiên gặp bạn trai phú nhị đại của Tống Hoà là Tần Lợi.

 

Tần Lợi trông giống như một công tử nhà giàu điển hình.

 

Mặc dù tôi không rành về hàng hiệu, nhưng vẫn nhận ra logo Gucci chói mắt.

 

Khi mọi người đã đông đủ, chúng tôi bắt đầu gọi món.

 

Tống Hoà cố tình đưa thực đơn cho tôi, "Gia Gia, cậu xem cậu thích ăn gì?"

 

Tôi không nhận, "Các cậu gọi trước đi."

 

Tống Hoà nhếch môi, có lẽ nghĩ tôi sợ rồi.

 

Cô ta không nói gì, đưa thực đơn lại cho Tần Lợi, nhưng—

 

Tần Lợi lại đang cúi đầu chơi điện thoại, "Em gọi trước đi."

 

Tống Hoà ngẩn ra một chút, khi định đưa thêm lần nữa thì thấy vẻ khó chịu đã hiện lên giữa lông mày của Tần Lợi.

 

Không còn cách nào khác, cô ta đành phải miễn cưỡng mở thực đơn.

 

Thực đơn toàn tiếng Pháp, không có dịch tiếng Trung.

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Quét qua một lượt, cô ta chỉ vào thực đơn, "Lấy... cái này."

 

Nhân viên phục vụ nhìn cô ta một cái, lúng túng nói, "Xin lỗi, đó là tên nhà hàng của chúng tôi."

 

Bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.

 

Để xoa dịu bầu không khí, Tống Hoà miễn cưỡng cười, "Hôm nay là sinh nhật tôi, gọi một chai rượu vang đỏ đi."

 

Nhân viên phục vụ rất hiểu ý, nghe vậy liền lật thực đơn sang trang rượu vang.

 

Tống Hoà quét mắt qua, chỉ vào một loại, "Lấy giúp tôi chai rượu vang đỏ năm 1945 này."

 

Nhân viên phục vụ im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng đính chính, "Xin lỗi cô, 1945 là giá của nó."

 

Tôi không nhịn được, nhếch môi cười nhẹ.

Loading...