Hồng Bì Nam Anh - Chương 6 (Hết)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 20:15:37
Lượt xem: 112

11. [Sự thật đảo ngược]

Tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường.

Có vài người mặc áo khoác trắng đang đứng xung quanh.

Họ nhìn tôi mỉm cười.

"Tiểu Nhu, cuối cùng thì con cũng làm được."

Tôi nghe thấy giọng nói phấn khích của mẹ.

Tôi khó nhọc ngẩng đầu lên nhưng rồi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.

Mẹ tôi dường như đã già đi rất nhiều chỉ sau một đêm.

Mẹ tôi, rõ ràng chỉ mới ngoài bốn mươi, mà hai bên tóc mai đã hoàn toàn trắng xóa.

"Mẹ ơi, đây là đâu vậy?" Tôi bối rối nhìn xung quanh.

Tôi nhớ rõ rằng tôi vừa g.i.ế.c người chị cả đã biến thành ma của mình.

Mẹ tôi nghẹn ngào ôm lấy tôi, tay bà run rẩy.

"Đây là phòng thí nghiệm. Còn đây là những bác sĩ đang giúp đỡ chúng ta."

Phòng thí nghiệm?

Tôi lại càng bối rối hơn.

Không phải tôi đang ở nhà sao?

"Hiện giờ cháu đã tỉnh lại, điều đó có nghĩa là cháu đã thành công đánh bại chính mình. Thực tế, thí nghiệm này chỉ là một sự trợ giúp. Người mà cháu thực sự nên cảm ơn là mẹ mình."

"Cháu đã thành công đánh bại hai nhân cách phụ và bước ra khỏi thế giới của riêng mình."

Một người đàn ông đeo kính trông hiền lành bước tới chỗ tôi, mỉm cười nói.

Điều khiến tôi sốc nhất là giọng nói của chú ấy giống hệt giọng của người cảnh sát trên điện thoại.

Ngay sau đó, chú ấy đã kể cho tôi nghe một sự thật kinh hoàng ẩn giấu đằng sau.

Tôi đã nhớ lại tất cả mọi thứ.

Bố tôi có khuynh hướng bạo lực và ham muốn kiểm soát nghiêm trọng.

Có thể nói, ông ấy là người đàn ông đáng sợ nhất mà tôi từng gặp trong suốt mười sáu năm cuộc đời của mình.

Bố tôi là người nhạy cảm và đa nghi, ông đã nhiều hơn một lần nghi ngờ vợ lừa dối mình.

Cho dù mẹ tôi chỉ nói vài lời với người giao hàng, bố tôi cũng sẽ cảm thấy mẹ phản bội ông ấy.

Lần nào mẹ tôi cũng bị đánh đến mức bầm dập.

Bố tôi không chỉ đánh mẹ tôi mà mỗi lần say rượu ông còn đánh cả ba chị em chúng tôi.

Mẹ tôi đã nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn.

Nhưng bố dọa sẽ g.i.ế.t chúng tôi nếu bà dám ly hôn.

Để bảo vệ chúng tôi, mẹ đã chịu đựng sự kiểm soát gần như biến thái của bố.

Sau này, ông ta ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Ông ta bắt đầu lẻn ra lẻn vào phòng cô con gái đang học đại học của mình vào lúc nửa đêm trong tình trạng say xỉn.

Rất nhiều lần, lần nào cũng là mẹ tôi khóc lóc bảo vệ ở trước mặt chị cả, mới có thể ngăn cản bố tôi không thực hiện được hành vi đồi bại đó.

Lần nào mẹ cũng bị đánh đến chảy m.á.u đầu.

Để thoát khỏi bố mình, chị cả đã chuyển đi từ sớm.

Nhưng chúng tôi vẫn đánh giá thấp sự ghê tởm của bố.

Ông ta không phải là con người, mà là một con súc vật.

Súc vật không có lòng thương xót và sẽ không để con gái mình đi.

Đến một ngày nọ, chị cả khóc lóc chạy về, cả người nhếch nhác, sau đó tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống.

Lúc đầu, chúng tôi đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cho đến khi bố tôi quần áo xộc xệch theo sau vào nhà, cuối cùng tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm đó, mẹ tôi, người trước giờ vẫn luôn điềm đạm dịu dàng, dường như trở nên phát điên, đánh chửi bố tôi như một con thú dữ.

Nhưng sức của mẹ làm sao có thể đánh bố được?

Tôi bất lực nhìn mặt mẹ sưng tấy vì bị bố tát, miệng đầy máu.

Em trai muốn xông vào ngăn cản bố nhưng bị ông ta đá văng vào thành bàn, m.á.u chảy khắp sàn.

Máu của em ấy làm tôi cay mắt, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi nhặt con d.a.o gọt hoa quả lao tới đ.â.m mạnh vào lưng bố.

Ông ta kinh ngạc quay đầu lại, dường như không thể ngờ tới cô con gái yếu đuối vào lúc này lại biến thành một con thú dữ.

Một nhát rồi lại thêm một nhát.

Mãi cho đến khi mẹ tôi khóc lóc ôm lấy tôi, cầu xin tôi dừng lại thì tôi mới hoảng hốt dừng tay lại.

Bố tôi ngã xuống đất, vẻ mặt hung ác của ông ta mãi mãi đóng băng lại trong khoảnh khắc này.

"Mẹ, mau chóng đi xem em trai đi!"

Chúng tôi loạng choạng chạy đến bên thằng bé nhưng em đã tắt thở từ lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hong-bi-nam-anh/chuong-6-het.html.]

Đôi mắt đứa nhỏ mở to, đầy sợ hãi.

Em trai tôi.

Người em trai nũng nịu mà tôi yêu quý nhất từ khi còn nhỏ.

Người em trai sẽ lén mua kẹo cho tôi ăn, sẽ đỏ mặt mua băng vệ sinh giúp tôi mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, đã rời xa tôi mãi mãi.

"Tất cả là lỗi của mẹ. Là do mẹ quá hèn nhát. Là mẹ có lỗi với mấy đứa!" Mẹ tôi khóc lớn.

Tôi ngơ ngác nhìn t.h.i t.h.ể của em trai mình, chợt nhận ra chị gái tôi vẫn ở trong phòng mà chưa ra ngoài.

Bên ngoài ồn ào như vậy, chị tôi không thể nào cứ mặc kệ mà ở yên trong phòng được.

Tại sao người chị gái vẫn luôn yêu thương tôi, nghe thấy tiếng chúng tôi khóc mà lại không nói câu nào?

Một ý nghĩ đáng sợ chợt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi vội vàng chạy đi mở cửa phòng chị.

Chị cả nằm trên giường, hai tay không có lực buông thõng ở bên cạnh.

Máu không ngừng chảy ra từ cổ tay bị cắt của chị, tạo thành một vũng m.á.u tuyệt đẹp trên mặt đất.

Ngày hôm đó, tôi đã mất đi chị gái và em trai yêu quý của mình.

Những người mà lẽ ra phải ở bên tôi suốt cuộc đời, cùng tôi trưởng thành, đã ra đi mãi mãi.

Từng tiếng gào thét ngắt quãng phát ra từ cổ họng của mẹ.

Tôi mở to mắt, nếu…

Tất cả những điều này không phải là sự thật.

Thì mọi thứ sẽ tốt đẹp biết bao.

Tất cả những điều này không phải là sự thật …

Không phải là sự thật.

Chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.

12.

"Vì vậy cháu đã tưởng tượng ra hai nhân cách khác là chị cả và em út. Trong tiềm thức của cháu vẫn luôn hy vọng rằng họ đang còn sống."

"Bởi vì khát vọng của cháu quá mạnh mẽ nên trung tâm não bộ đã làm điều đó cho cháu. Cháu đã thành công phân tách ra hai nhân cách: chị gái và em trai. Trong một thời gian dài, cháu đã luôn thay phiên đóng vai hai người đó."

"Đối với tình huống đặc biệt của cháu, chúng tôi đã sử dụng nhiều phương pháp, bao gồm cả thôi miên nhưng đều không có tác dụng. Tiềm thức của cháu đã quá mong muốn tất cả những điều này trở thành sự thật."

"Mãi đến khi giáo sư của chúng tôi đề xuất một thí nghiệm chưa bao giờ thành công, cho phép ý thức của mẹ cháu xâm nhập vào thế giới bên trong tiềm thức của cháu để can thiệp hỗ trợ tiêu diệt hai nhân cách kia."

Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y lấy tôi giống như sợ tôi lại bỏ rơi bà ấy một lần nữa.

"Xác suất thành công của thí nghiệm này thực tế là dưới 50%. Nếu thất bại, ý thức của mẹ cháu sẽ ở lại thế giới đó. Từ nay về sau, bà sẽ giống như một cái xác không hồn."

"Mặc dù tôi đã nói với mẹ cháu về kết cục tồi tệ nhất có thể xảy ra nhưng bà vẫn quyết tâm thực hiện tới cùng. Bà ấy là một người mẹ tuyệt vời và kiên cường."

“Điểm quan trọng đầu tiên của thí nghiệm phá hủy nhân cách là phải tiêu diệt nhân cách người em trai trước. Mối quan hệ của cháu và em trai là tốt nhất, nên việc xử lý nhân cách em trai là khó khăn nhất. Trước đó chúng tôi đã thông qua một số thí nghiệm dự đoán, phát hiện ra nhân cách này không thể dễ dàng phá hủy. Nó rất cảnh giác, ngay từ đầu đã nhận ra sự xâm nhập của chúng tôi.”

"Vì vậy, chúng tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, chúng tôi muốn cho nhân cách em trai tiếp nhận một số dữ liệu lặp đi lặp lại. Chúng tôi đã thất bại vài lần nhưng đến lần cuối cùng thì đã thành công. Thằng bé nghĩ mình đã c.h.ế.t.”

“Vì nhân cách này rất xảo quyệt nên chúng tôi đã lợi dụng sự xảo quyệt của nó. Chúng tôi biết rõ, nhân cách em trai luôn muốn thay thế nhân cách chủ nên nó phải dùng nhân cách chị gái, g.i.ế.t người xâm nhập, tức là mẹ cháu.”

"Xin chào Bạch Nhu, em có còn nhớ giọng nói của tôi không?"

Lúc này, một nữ bác sĩ xinh đẹp mỉm cười đi tới trước mặt tôi.

Tôi nhận ra giọng nói đó, chậm rãi mở to hai mắt.

Đó là giọng của dì Từ.

“Điểm khó khăn nhất của thí nghiệm này, là xử lý nhân cách phụ mà không khiến nhân cách chủ nghi ngờ, vì vậy nhân vật dì Từ được thêm vào để khiến nhân cách chủ tin rằng em trai không phải là người sống."

"Bạch Nhu, bộ não của cháu rất cảnh giác, vẫn luôn từ chối sự can thiệp dữ liệu của chúng tôi. Với tư cách là cảnh sát ở thế giới bên trong tiềm thức của cháu, ngay từ đầu tôi đã không chiếm được lòng tin của cháu."

“May mắn là mẹ cháu ở bên trong hỗ trợ tôi, tôi mới có thể không ngừng ám chỉ, gây áp lực cho cháu. Tôi dần dần nhắc nhở cháu về sự thật là em trai đã c.h.ế.t từ lâu, để cháu chủ động chống lại nhân cách phụ.”

“Thực ra chúng đều là sản phẩm từ ý thức của cháu. Nếu từ tận đáy lòng cháu không tin tưởng và cho rằng chúng không tồn tại, thì chúng sẽ không còn tồn tại nữa.”

"Ý chí của cháu quyết định thế giới này. Cháu muốn như thế nào thì thế giới này sẽ như vậy."

“Thật may mắn, thí nghiệm này rất thành công.”

Khóe miệng của vị bác sĩ nam khẽ cong lên thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.

Còn tôi thì mắt đã sớm nhòe đi vì khóc.

Mẹ ôm lấy tôi rồi khóc:

"Con gái ngoan, sau này hai chúng ta nhất định phải sống thật tốt."

"Vâng, chúng ta phải sống thật tốt và sống thay cả phần của chị gái và em con."

Lúc này, một tia nắng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ phòng thí nghiệm.

"Trời sáng rồi."

Vị bác sĩ nam lẩm bẩm.

Rồi chú ấy quay sang tôi, cong môi cười:

"Bạch Nhu, đợi cháu thi đại học xong, có muốn trở thành học trò của tôi không?”

Hai con chuồn chuồn từ cửa sổ bay vào đậu trên tay tôi và mẹ tôi.

"Vâng ạ."

(XONG)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...