Hồng Bì Nam Anh - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 03:46:12
Lượt xem: 104

3.

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ:

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

“Bởi vì em trai con đã phát hiện ra bí mật của nó nên Tiểu Ngọc muốn g.i.ế.c thằng bé.”

Không ngờ là mẹ và chị cả lại nói những điều tương tự nhau.

"Hôm đó, mẹ và bố con đang cãi nhau về việc ly hôn.

Chị cả của con đột nhiên nói rằng nó muốn nói chuyện một mình với bố.

Chị cả của con đột nhiên nói muốn nói chuyện riêng với bố con.

Mặc dù bản thân rất lo lắng, nhưng nghĩ rằng bố con dù là kẻ cặn bã thì cũng không dám động vào con gái ruột của mình, nên mẹ để họ nói chuyện riêng.

Sau đó, mẹ buồn bực quá nên xuống nhà hút thuốc nhưng khi lên lầu lại thì bố con đã không còn ở đó.

Mẹ nhìn thấy chị gái của con ngã trên mặt đất, người đầy máu, đầu bị móp một lỗ lớn, rõ ràng là con bé không thể sống sót với tình trạng như vậy được.

Mẹ sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng ngay lúc này t.h.i t.h.ể chị con biến mất ngay trước mắt mẹ.

Rồi Tiểu Ngọc bước ra khỏi phòng, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng trên đầu nàng rõ ràng còn có dấu vết lõm xuống.

Chị cả của con chỉ cười và hỏi mẹ: Mẹ vừa mới nhìn thấy điều gì kỳ lạ à? Tại sao trông mẹ hoảng hốt thế?

Nhưng mẹ tin chắc rằng nếu nói đã nhìn thấy xác của Tiểu Ngọc, nó sẽ không ngại ngần gì mà g.i.ế.t mẹ ngay lúc đó.

Mẹ không dám trả lời bất cứ điều gì. Các con đều là cục cưng của mẹ, là miếng thịt rơi ra từ người mẹ. Mẹ hiểu rõ con gái mình nhất. Lúc đó, mẹ đã chắc chắn rằng nó không còn là chị cả của các con nữa."

Sau khi nghe những lời của mẹ, tôi vô cùng bàng hoàng và bối rối.

Mẹ và chị cả đều nói với tôi rằng người kia đã c.h.ế.t.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Người duy nhất biết được sự thật là cha tôi thì đã t.ự t.ử.

Tôi nên tin ai bây giờ?

“Chắc chắn em trai phát hiện ra bí mật của chị gái con nên mới bị g.i.ế.t.”

“Ma quỷ chắc chắn sẽ không cho ai biết nó đã c.h.ế.t.”

Mẹ tôi nói với vẻ mặt sợ hãi.

"Mẹ, con mang hàng chuyển phát nhanh lên rồi."

Chị cả xuất hiện ở cửa, lắc lắc gói hàng trên tay.

Tôi có thể thấy sự hoảng sợ hiện rõ trong ánh mắt của mẹ, bà đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra. “Mẹ sẽ làm bữa tối cho hai con.”

Chị cả nhìn thấy mẹ rời đi, vội vàng bước tới, thấp giọng nói: "Tiểu Nhu, bà ấy không nói gì với em đúng không? Dù bà ấy có nói gì thì cũng đừng tin, đó không còn là mẹ của chúng ta nữa rồi."

Tôi lắc đầu: “Chị, mẹ không nói gì cả.”

Đêm đó.

Sau khi tôi tắm xong và chuẩn bị mặc quần áo, tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ.

Đó là tiếng nước nhỏ giọt.

Tách.

Tách.

Lúc đầu tôi tưởng là vòi nước không vặn chặt.

Nhưng khi vểnh tai lên để nghe kỹ hơn, tôi nhận ra rằng có tiếng nước từ bên ngoài vọng vào.

Tiếng nước nhỏ giọt ngày càng gần, giống như có một người ướt nhẹp đang đến gần cửa nhà tắm.

Cho đến khi, dừng lại ở ngoài cửa.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi nhớ lại những gì chị cả đã nói.

Mẹ ngâm mình trong bồn tắm, cả người ướt sũng.

Bà ấy không còn sống nữa.

Hơi thở của tôi trở nên dồn dập, những ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn.

Khoảng một phút sau, tiếng nước nhỏ giọt dừng lại ở cửa nhà tắm.

Một vũng nước tràn vào qua khe cửa.

Tôi run rẩy và cúi xuống, nằm xuống mặt sàn.

Tôi nhìn thấy một đôi bàn chân màu xám, mũi chân dùng sức kiễng lên, những giọt nước không ngừng chảy xuống mắt cá chân.

Tôi hoảng sợ lùi lại vài bước.

Có một âm thanh ma sát nhẹ.

Nó đến từ phía trên tấm kính.

Nghe như có ai đó dùng tay cào nhẹ trên kính.

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy hơi nước đọng lại ở tấm kính trên cửa phòng tắm đang dần tan đi.

Nói chính xác hơn là có một bàn tay lau đang chúng.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của mẹ tôi hiện ra sau tấm kính.

Bà ấy từ từ nheo mắt lại. nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi sợ đến mức hét lên: "Mẹ! Sao mẹ lại nhìn con chằm chằm như thế!"

Mẹ như chợt bừng tỉnh lại, nở nụ cười xin lỗi.

"Tiểu Nhu, mẹ thấy con tắm lâu quá nên lo con sẽ xảy ra chuyện gì."

"Con sẽ không vì chuyện của em trai mà nghĩ quẩn đâu."

Sau khi tôi giải thích đi giải thích lại thì mẹ mới tôi bỏ đi.

Nhưng sau khi bà ấy rời đi, một cảm giác hoảng sợ cực độ đột nhiên bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Chiều cao của cửa là hai mét.

Mà mẹ tôi chỉ cao có một mét sáu.

Cửa sổ kính phía trên cửa để thông gió nên được đặt ở vị trí rất cao.

Mẹ ít nhất phải bước lên ghế mới có thể chạm vào nó.

Nhưng vừa rồi tôi thấy rõ là mẹ chỉ nhón chân mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hong-bi-nam-anh/chuong-2.html.]

Khuôn mặt của bà ấy không thể nào lại xuất hiện sau cửa sổ được.

4.

Trừ khi cơ thể bà ấy bị kéo căng ra.

Nhưng đây có phải là việc mà một người sống có thể làm được không?

Chẳng lẽ mẹ tôi thực sự đã c.h.ế.t từ lâu như chị cả nói?

Ngay lúc tôi đang cảm thấy sợ hãi thì nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

Cảnh sát nói với tôi rằng họ đã phát hiện ra manh mối quan trọng về vụ án của em trai tôi.

Ngoài c.h.ế.t vì ngạt thở, khắp người thằng bé còn bị dập nhiều mô mềm.*

[*Trong y học, thuật ngữ mô mềm dùng để chỉ các mô ngoài xương không phải biểu mô, có tác dụng liên kết, hỗ trợ hoặc bao bọc các cơ quan và cấu trúc khác (mô tạo máu/bạch huyết) trong cơ thể. Mô mềm bao gồm cơ xương, mô sợi, mô mỡ, hệ mạch m.á.u và mạch bạch huyết, hệ thần kinh ngoại biên.]

"Bạn học Bạch Nhu, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ rằng em trai của cháu khi còn sống đã phải chịu đựng bạo lực gia đình nghiêm trọng."

“Mẹ cháu có bao giờ đánh em trai không?”

Người cảnh sát hỏi với giọng nghiêm túc.

“Không ạ, tuy tính mẹ nóng nảy nhưng chưa bao giờ đánh chúng cháu cả.” Tôi thành thật trả lời.

Mặc dù tôi không chắc mẹ tôi còn sống hay không nhưng tôi rất chắc chắn rằng bà ấy chưa bao giờ đánh em trai tôi.

Ngược lại, mẹ đối xử rất tốt với thằng bé.

Tôi nhớ có lần em trai tôi bị sốt nặng, dù đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng mẹ tôi vẫn ở bên cạnh trông chừng, lau mồ hôi và cho em ấy uống nước.

Cảnh sát không tra hỏi tôi quá nhiều, họ chỉ nhắc nhở tôi phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.

Khi tôi chuẩn bị cúp máy thì có tiếng động lạ trong điện thoại.

Tiếng ồn rất chói tai.

Tôi không thể không di chuyển điện thoại ra xa một chút.

Đột nhiên, giọng nói của cảnh sát vang lên qua điện thoại.

Giọng nói của ông ấy trở nên rất kỳ lạ và thậm chí có chút chói tai.

“Bạch Nhu, cháu có từng nghĩ tới khả năng có đôi khi người c.h.ế.t cũng có thể nói dối không?”

“Cháu có thực sự tin tưởng những gì em trai đã nói không?”

Tôi sững sờ trong giây lát, định hỏi lại xem ý ông ấy muốn nói là gì.

Nhưng đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Lúc này trong lòng tôi tràn đầy nghi hoặc.

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao những vết thương lại xuất hiện trên cơ thể em trai tôi?

Và hai câu cuối mà người cảnh sát nói có hàm ý gì?

Đêm khuya.

Tôi lặng lẽ đến phòng em trai mình, cố gắng tìm kiếm một số manh mối hữu ích nhất có thể.

Trong số các ngăn kéo, có một cái có khóa mật mã.

Tôi đã thử mở nó bằng ngày sinh nhật của em trai tôi nhưng kết quả lại không đúng.

Tôi thử lại bằng ngày sinh nhật của mình thì khóa mở ngay lập tức.

Hốc mắt tôi dần đỏ lên.

Trong ngăn kéo có một chiếc máy quay phim màu đen.

Chiếc máy hơi cũ, bị phủ một lớp bụi mỏng.

Tôi lấy máy ra kiểm tra thì thấy vẫn còn điện.

Sau khi bật nó lên, tôi tìm thấy ba tệp phim được lưu bên trong.

Tôi nhấp vào cái đầu tiên có tên là "Giám sát".

Đoạn phim được quay vào lúc 12 giờ tối cách đây nửa tháng.

Trong đó, em trai tôi đang nhắm mắt nằm trên giường, rõ ràng là đang ngủ say.

Đoạn phim hơi rung, có thể nhận thấy rõ là có một người đang cầm máy quay phim, chậm rãi tới gần em trai đang ngủ say.

Tim tôi không nhịn được mà trở nên căng thẳng.

Máy quay tập trung vào khuôn mặt của em trai.

Nhưng góc nhìn này có hơi lạ.

Nó được quay từ dưới lên trên.

Cứ như thể có ai đó đang nằm dưới đất quay lại khuôn mặt của em trai tôi vậy.

Hơi thở của tôi dần trở nên dồn dập

Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra một điều còn khiến tôi sợ hãi hơn.

Trong đoạn phim, toàn bộ quá trình chỉ có tiếng thở của một người.

Tôi không hề nghe thấy tiếng thở của người quay phim.

Tay tôi dần trở nên run rẩy.

Hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt được phóng to lên của em trai tôi.

Vào giây cuối cùng, thằng bé đột nhiên mở mắt.

Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

Có vẻ như em ấy đã phát hiện ra người quay phim.

Ngay sau đó đoạn phim đột ngột dừng lại.

Tôi đè nén nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng rồi bấm vào tệp tin thứ hai.

Tên của tệp tin này là "Kỳ lạ".

Trong đoạn phim, em đang cúi xuống nhặt thứ gì đó.

Góc nhìn của cái này cũng rất lạ, quay từ trên xuống dưới.

Đoạn phim rất ngắn, chỉ có vài giây.

Vào giây cuối cùng, tôi nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trên khuôn mặt em trai, và anh ấy trở nên rất sợ hãi.

Nhưng không có gì trong tình huống đó có thể khiến người ta sợ hãi.

Tôi xem đi xem lại đoạn phim đó hơn mười lần và cuối cùng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi đã phát hiện ra điều khiến thằng bé sợ hãi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...