Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hôm Nay Bạn Ăn Gì ? - Phiên Ngoại

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:36:21
Lượt xem: 139

Phiên ngoại.

Tôi tên là Trần Vũ, tên thật là Trần Phán Đệ, sau này chị gái đã đổi tên cho tôi.

Khi tôi mới sinh, bởi vì tôi là con gái, người trong nhà định bỏ rơi tôi. 

Chị gái đã giữ chặt tấm vải bọc tôi, khóc đến thảm thiết, mới khiến tôi được giữ lại.

Một tuổi, mẹ ngừng cho tôi b.ú sữa mẹ và cùng bố đi nơi khác. 

Chị gái tiết kiệm sữa trong bữa ăn dinh dưỡng hàng ngày ở trường, mang về cho tôi uống.

Hai tuổi, tôi ôm chị gái và nói câu đầu tiên, “mẹ.”

Bốn tuổi, tôi đến tuổi đi mẫu giáo, việc tôi làm nhiều nhất là đứng bên cửa lớn nhìn sang trường của chị gái ở đối diện.

Năm tuổi, tôi bắt đầu nhớ những điều xung quanh, câu nói tôi nghe nhiều nhất là bà ngoại mắng chị gái và tôi là “bồi tiền hoá.”

Mỗi khi nghe thấy câu đó, chị gái sẽ lén lút che tai tôi.

Dù tôi không quan tâm, vì có vẻ như chỉ khi đối mặt với chị gái, tôi mới có cảm xúc như một người bình thường.

Tuy nhiên, sự quan tâm của chị gái làm tôi rất vui.

Sáu tuổi, tôi cố gắng giúp chị gái chia sẻ công việc nhà mà bà ngoại sắp xếp. 

Chị gái quét dọn nhà, tôi đổ rác; chị nấu ăn, tôi rửa bát.

Bảy tuổi, bố mẹ trở về và mang theo cậu em trai ba tuổi. 

Nhiệm vụ của chị gái và tôi lại thêm việc chăm sóc em trai.

Tám tuổi, cậu em trai rất nghịch ngợm, thường xuyên bị thương, vì vậy chị tôi và tôi thường xuyên bị mắng.

Chín tuổi, lũ trẻ trong làng đột nhiên liên kết lại để bắt nạt chị tôi và tôi. 

Đầu sỏ là con trai của trưởng làng, nghe nói hắn tỏ tình với chị tôi nhưng bị từ chối.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mười tuổi, bọn trẻ trong làng chế tác một bài đồng dao, hát rằng chị gái và tôi là những đứa trẻ không được yêu thương, chị ấy đã khóc.

Tôi lau nước mắt cho chị ấy, một mình đánh bại tất cả bọn chúng. Lúc đó, tôi lần đầu tiên nhận ra sức mạnh của mình khác thường.

Mười một tuổi, tôi g.i.ế.c người đầu tiên, đó là con trai trưởng làng.

Khi chị gái và tôi đang bắt cá ở sông, hắn lấy đi quần áo của chị ấy mà không trả lại. 

Tôi đẩy hắn một cái, dòng nước chảy mạnh, hắn ngã vào sông, đầu va vào một viên đá sắc nhọn, m.á.u nhanh chóng nhuộm đỏ một phần lớn mặt nước.

Chị gái muốn hét lên nhưng sợ thu hút sự chú ý của người khác, vội vàng bịt chặt miệng.

Tôi chỉ suy nghĩ vài giây rồi quyết định.

Sau khi dặn dò vài câu với chị, tôi kéo t.h.i t.h.ể chìm xuống nước, theo dòng chảy đến đáy hồ khô cạn, nơi có diện tích rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-ban-an-gi/phien-ngoai.html.]

Vào đầu thu, đáy hồ đầy tro tàn từ việc đốt rễ cây của người dân, là một nơi lý tưởng để g.i.ế.c người và thiêu xác.

Chị gái nhanh chóng mang đến bật lửa từ nhà, tôi gom rất nhiều rễ cây và xếp bên cạnh đống tro, cộng với thời tiết khô ráo, ngọn lửa bùng lên cao vút, nhiệt độ cao đến mức không khí cũng bị biến dạng nhẹ.

Cùng với cái nóng bỏng là mùi thịt nướng đậm đặc.

Lúc đó, chị gái và tôi đã bị phạt ba ngày không được ăn vì không trông chừng em trai.

Chúng tôi đều nuốt nước bọt, chị gái còn đang do dự, tôi quyết định hành động trước. 

Khi ngọn lửa giảm bớt một chút, tôi dùng cây gỗ đẩy t.h.i t.h.ể của con trai trưởng làng ra ngoài.

Lớp da của hắn đã cháy đen, chỉ cần chút sức lực là cây gỗ đã xuyên vào lớp thịt mềm bên trong.

Không quan tâm đến bị bỏng, tôi lấy một miếng thịt mềm và cho vào miệng, nuốt vội, rồi đưa một miếng nữa cho chị ấy.

Tôi nhìn chị ấy, nhìn chị ấy run rẩy đưa tay nhận miếng thịt và nuốt chửng.

Hôm đó, con trai trưởng làng bị chúng tôi ăn sạch sẽ.

Hôm đó, chúng tôi đã hoàn toàn bước vào con đường không thể quay đầu lại.

Lúc đó ở nông thôn, trong hàng chục hộ gia đình, chỉ có một hai hộ là có lắp camera, còn cánh đồng ngô trải dài không thấy điểm kết thúc, thêm vào sự hoành hành của bọn buôn người, việc trẻ em bị mất tích là chuyện rất thường xảy ra.

Vụ việc của con trai trưởng làng nổi tiếng một thời trong làng, rồi dần lắng xuống. 

Ngoài gia đình trưởng làng, không ai còn quan tâm.

Mười hai tuổi, chị gái và tôi chỉ kiên nhẫn được một năm, rồi lại ra tay lần thứ hai, và mục tiêu vẫn là một trong những người đã hành hạ chúng tôi.

Mười ba tuổi, chị gái và tôi ngầm đặt ra một quy tắc.

Ăn thịt gà, chỉ ăn gà biết cắn người.

……

Bây giờ đã hai mươi hai tuổi, tôi vẫn như mọi khi dọn dẹp đống hỗn độn, cầm túi rác, chuẩn bị xuống dưới cho chó ăn.

Hôm nay, thịt gà có vẻ béo hơn một chút, nhưng bù lại ăn rất mềm.

Tôi nghĩ, lũ chó con chắc cũng sẽ rất thích ăn.

Đến tầng hầm, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con.

“Xú cẩu, mày dám cắn tao, xem tao có g.i.ế.c mày không!”

Con chó mẹ cuộn mình bảo vệ chặt chẽ lũ chó con dưới bụng, cậu bé với vẻ mặt dữ tợn không hợp với lứa tuổi của mình, liên tục đá vào người con ch.ó mẹ.

Tôi cầm túi rác, đứng cách đó không xa, từ từ nở một nụ cười.

Nước dùng từ gà con nấu lên vừa tươi vừa ngon, là món chị gái tôi thích nhất.

____Hết____

Loading...