Hối Hận - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:44:26
Lượt xem: 2,210

19

Tên thái giám quỳ xuống run rẩy trả lời, đây là quy chế hậu sự dành cho các phi tần nơi lãnh cung. 

Cơ Huyền Sách im lặng. 

Hồi sau, hắn nói: “ Đổi cái tốt nhất.”

Thái giám cẩn thận dò hỏi, có cần theo quy chế của quý phi không, Cơ Huyền Sách lắc đầu. 

Vị thái giám ngập ngừng một lát, hỏi thử: “Vậy chúng thần đổi qua quy chế dành cho hoàng hậu, Hoàng Thượng thấy sao?” 

Cơ Huyền Sách ném cho hắn cái nhìn: 

“Theo quy chế cao nhất”

Đôi mắt vị thái giám mở to, run rẩy phục lệnh. Quy chế cao nhất, cao hơn hoàng hậu chỉ có quy chế dành cho các bậc đế vương. 

Mộng cơ cũng trợn to hai mắt nhìn, lớn tiếng nói với ta: “ Nam nhân cặn bã này vẫn còn chút lương tâm”

Không ai nhìn thấy hay nghe thấy chúng ta, nàng nói: “ Trước khi cung điện này được xây dựng, ta đã lưu lạc vài ngàn năm, mỗi ngàn năm hoàng quyền lại thay đổi, chưa từng có một Hoàng đế nào cho phép, thậm chí chủ động ra lệnh để phi tử được hạ táng theo quy chế đế vương bằng với chính mình.”

Ta thản nhiên trả lời: “Chết mới được dành được chút lương tâm thì có ích gì. Huống hồ, ta không phải phi tần của hắn, hắn đã vùi dập ta, ta bây giờ không phải thê ai, thiếp ai, ta là Phúc Khanh.”

Quy chế từ các tiền triều lần đầu bị thay đổi, tất cả mọi người đều bất bình, triều thần can ngăn, nói điều này không hợp lẽ, Mạnh Thanh Thanh cũng nổi giận, đập vỡ đồ đạc trong cung của nàng. 

Cơ Huyền Sách không đoái hoài, hạ lệnh treo cổ những ai dám phản đối. Trong số đó, tên đại thần cầm đầu bỗng nhiên thay đổi lời nói, ca tụng bệ hạ tình thâm nghĩa nặng, thật là vị minh quân, những kẻ chống đối thật không biết tốt xấu, muốn bức bệ hạ rơi vào bất nghĩa.

Một lời truyền xuống như này, liệu ai còn dám phản đối, tất cả bọn họ đều câm miệng lại. 

Về phía Mạnh Thanh Thanh, lão thái giám thân cận bên Cơ Huyền Sách đã mang đến vài rương châu báu để bù đắp cho những thứ bị đập vỡ, cả vị huynh trưởng béo, người mới vừa được sắc phong quan chức cũng mò tới khuyên can nàng. 

Mạnh Thanh Thanh ngoài mặt giả vờ bỏ qua, sau lưng lại tiểu nhân mạt sát, diện mạo hung ác:“ Phúc Khanh, c.h.ế.t rồi thì ngoan ngoãn đi tới địa ngục đi, đừng làm âm hồn bất tán quấn lấy ta. Cầu ngươi uống canh Mạnh bà qua cầu Nại Hà đầu thai làm súc sinh!”

20

Ta không nói lên lời, ai quấn lấy nàng, ta nào có? Mộng cơ lạnh lùng nhìn nàng ta, hả hê : “Nàng hay rồi, dám nguyền rủa cả thần nữ, về sau bị thiên phạt thì cam chịu lấy” 

“Trời phạt?”  ta nhíu mày.

Thật sự có chuyện thần nữ hạ phàm cứu nhân gian ?

Mộng cơ đi vòng qua ta,trìu mến nhìn ta: “Đương nhiên. Tiểu thần nữ, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình là phàm nhân sao? Trời phạt không nhẹ đâu, là mệnh số bị sấm sét trực tiếp giáng xuống trừng phạt đó”.

Nói đến đây, nàng lại bỗng nhiên dừng lại, không nói nữa. 

Cơ Huyền Sách bình tĩnh kiểm soát tình thế, vẫn theo thường lệ thượng triều, duyệt tấu chương, dùng bữa rồi đi ngủ. Vừa lúc thấy cung nhân treo ngọc bội bên phải thì thuận tay treo trở về bên trái.

 Thói quen này ta biết rất rõ, những người bên cạnh hắn đương nhiên không làm theo sở thích hắn đến từng chi tiết như ta trước đây thường làm. Hắn dường như đang trong trạng thái mơ màng mà cũng không phải như vậy. 

Hắn cũng không quen với loại mực mà cung nhân mài cho, chỉ có ta biết, hắn quen dùng mực gì. 

Vào ban đêm, hắn thường khó ngủ, có khi gặp ác mộng, thậm chí ban ngày xoa mày bóp trán, nhắc kẻ hầu bên cạnh : “ Thay hương trong điện đi”

Cung nhân không dám đáp lời, lão công công vẻ mặt khó hiểu trình bày: “ Bẩm bệ hạ, hương ngài đang dùng là do nương nương tự điều chế”. 

Lão công công không nói đích thị nương nương nào, nhưng Cơ Huyền Sách biết, người mà ông ấy đang nói đến là ta. 

Đế vương liền giật mình.

Lại vuốt vuốt hàng mày, mệt mỏi nói: “Trẫm biết rồi, tất cả lui ra đi” 

Đám cung nhân tự động lui ra, lúc này, lão công công mới thủ thỉ: “ Bệ hạ, tang lễ nương nương đã sắp xếp xong rồi, vi thần xem ngày thì mai là thích hợp hạ táng, người thấy sao ?” 

Lão công công đã hỏi trước khi rời đi. Ông ấy nghĩ rằng đây là thời điểm tốt để hỏi. 

Tuy nhiên Cơ Huyền ôm trán, buông thõng một câu : “Không vội”

Lão thái giam ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, ý thức mình đã phạm thượng, cuống quít hành lễ lui xuống.

21

Mộng Cơ nói không sai, Cơ Huyền Sách quả thật là kẻ mất trí.

Hắn thế mà thực sự trì hoãn thời gian chôn cất của ta rất nhiều lần, triều thần phải nhìn mặt mà ăn nói, dần dần cũng không còn xin chỉ thị nữa.

Hắn làm những việc mà người bình thường không thể làm, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất bình thường.

Mộng cơ tinh mắt, lầm bầm: “Ta cảm thấy trên mặt hắn đầy bình tĩnh nhưng thực ra là đang kìm nén một cơn sóng thần”.

 

Không ai nhìn thấu tâm trí hắn.

Hiện Cơ Huyền Sách đã sớm không còn hận thù giống như khi còn là thiếu niên, hắn trưởng thành dưới gương kiếm và mưu kế, ở độ tuổi thanh thiếu hắn đã âm hiểm đến mức những con cáo già ở tiền triều trước không thể nắm bắt. 

Tuy nhiên, hắn thật sự là một vị minh quân tận tâm .

Xuân tới, hắn cải trang vi hành, Mạnh Thanh Thanh khăng khăng đòi theo.

Hắn dẫn ba đại thần cùng Mạnh Thanh Thanh khi bí mật khi công khai đi khắp nơi thị sát tình hình,  một lần thuận tay giúp đỡ một hộ nông dân đang gặp khó khăn, gia đình lương thiện đó vì cảm tạ, bình thường không nỡ ăn thịt, đem bột mì làm bánh bao cho bọn họ ăn. 

Mạnh Thanh Thanh có chút kháng cự, nàng đang giả vờ là người tốt ở trước mặt nhiều người nên đành miễn cưỡng cắn một cái, tức thì nhổ ra, cau mày nhăn nhó: “Đây là cái gì?”

Nói xong rồi chợt nhớ ra bản thân đang cải trang thị sát, có chút xấu hổ bèn giả lả cười nói qua loa cho qua. 

Cơ Huyền Sách không quở trách nàng, chỉ nhắc nhở về sau phải cẩn trọng, đặt bánh bao trên tay xuống, Mạnh Thanh Thanh tưởng hắn cũng là ăn không quen, nhưng không ngờ hắn đem bánh bao thịt cho đứa bé con của nhà nọ, rồi đổi lấy chiếc màn thầu (bánh bao chay) mà họ đang ăn, cầm trên tay rất lâu, cuối cùng cũng không ăn mà đặt vào trong tay áo. 

Tất cả mọi người cho rằng hắn đang tỏ ra thông cảm với người dân và không bận tâm đến chuyện vặt vãnh này. 

22

Ban đêm trên đường trở về cung, hắn lấy chiếc màn thầu ra, tựa vào thành xe ngựa mệt mỏi thiếp đi.

Lập tức, ác mộng vây lấy hắn. Mộng cơ vẻ mặt vô tội: “Không phải ta làm mà là hắn tự mình nhập mộng”

Ta không quan tâm lắm nhưng nàng tỏ vẻ thích thú, liền lôi ta vào trong giấc mộng của Cơ Huyền Sách. 

Hắn luôn mơ về những chuyện cũ trong quá khứ, lần này cũng vậy. 

Ngày đó tình cờ đi qua một thành trì tráng lệ, bên trong có một quầy bánh bao, hương thơm ngào ngạt bay xa, ta nhìn mà ghen tị với những người đang mua bánh.

Ta biết bánh bao thịt đối với chúng ta xa xỉ, không dám đòi ăn, Cơ Huyền Sách thấy ta thèm thuồng, kéo ta đến nơi vắng người áy náy: “ Xa xa kia là những kẻ truy g.i.ế.c ta đã giả trang, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây”

Thân phận của hắn đặc thù, có một số người muốn truy sát hắn. 

Ta gật đầu, cùng hắn chạy trốn khỏi nơi đó. Hai người bọn ta ngày ngày ăn chiếc màn thầu khô khan, cứng ngắt đó. Ta ghi nhớ mãi mùi thơm của bánh bao thịt năm nào. 

 

Tỉnh mộng rồi, quay về với sự thật.

Mộng cơ nhìn ta đỏ hoe mắt đau lòng: “Tiểu thần nữ, ngươi đã quá vất vả khi theo nam nhân này…”

Ta cười nhạt: “ Kết thúc rồi” 

Trở về cung, Cơ Huyền Sách trằn trọc khó ngủ, hơn nửa đêm vô thức đi tới lãnh cung, cửa cung bị niêm phong rồi, hắn ngồi xuống bậc thềm. 

Ngồi thật lâu, từ từ lấy trong tay áo chiếc màn thầu nguội lạnh, nhìn chằm chằm, chậm rãi xé từng miếng đưa lên miệng, ngừng thật lâu. 

Đột nhiên nhét vào miệng ngấu nghiến vội vã như thể hắn cực chán ghét loại bánh này, trong mắt hắn đầy giằng co, bối rối và mất mát. 

Lão thái giám lo lắng : “Bệ hạ…”

Cơ Huyền Sách ăn xong, ra lệnh: “Mang rượu đến.”

23

Lão thái giám tưởng mình nghe nhầm rồi, ngập ngừng xác nhận lại :

“Bệ hạ, có cần hâm ấm rượu không?”

“Không cần.”

Xác nhận không nghe nhầm, lão thái giám vội đi lấy rượu trong sự ngạc nhiên. 

Không trách hắn cảm thấy lạ, bởi vì Cơ Huyền Sách rất ít khi uống rượu, chỉ trước mặt mọi người trong yến tiệc, Cơ Huyền Sách mới thỉnh thoảng nhấp môi. 

Rượu là thứ nguy hiểm, nó sẽ làm người ta tê liệt, phơi bày bản chất thật. Cơ Huyền Sách luôn luôn tránh xa.

Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, hắn xách lấy vò rượu,  liên tục dốc cạn vài vò liền, rồi say khướt nằm trên bậc thềm, mọi khi trằn trọc khó ngủ thì giờ lại thiếp đi. 

Ngay khi vừa thiếp đi lại mơ về quá khứ. 

Nhưng lần này có vẻ khác. 

Trong mơ, bầu trời đầy gió và tuyết, có một tòa miếu đổ, khu rừng khô khốc. 

Đây là khung cảnh sau khi hắn được ta cứu nhưng bị Mạnh Thanh Thanh cắt ngang, về sau ta mới biết, hắn quay lại nơi bị phục kích, lần theo manh mối và đã phát hiện hết mọi chuyện 

Phục kích quân là người nhà họ Mạnh ngụy trang.

Mục đích là để Cơ Huyền Sách trọng thương lưu lạc bên ngoài, vô tình gặp được Mạnh Thanh Thanh, tạo ra bối cảnh mỹ nhân cứu anh hùng.

Cơ Huyền Sách là người nhạy bén, chỉ chớp mắt đã đoán ra khoảnh khắc Mạnh Thanh Thanh trùng hợp xuất hiện kia.

 

Hắn biết ta một mình đi tìm hắn, tìm thấy con đường đầy máu, tìm được nơi ta bị m.ổ b.ụ.n.g trên tuyết, m.á.u vùi với đất, phục kích quân do người nhà Mạnh gia cải trang bị g.i.ế.c hết. Là do Mạnh gia âm thầm thủ tiêu từng người một. 

Hắn biết ta một mình đi tìm đại phu, nên đã thay thế toàn bộ bằng thủ hạ của hắn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoi-han/5.html.]

Hắn cũng biết Mạnh Thanh Thanh đã nắm lấy tay ta đ.â.m chính mình, gây hàm oan cho ta. 

Hoá ra chuyện như hắn cũng biết, tất cả dường như đều trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng hắn vẫn ngoài miệng nói tin Mạnh Thanh Thanh, khiến cho ta đau lòng vì bị hãm hại, không chút hối hận khi mất đi hài tử, còn giả vờ dịu dàng bên cạnh Mạnh Thanh Thanh.

Bởi vì Thanh Thanh hữu dụng, còn ta cùng hài tử thì không dùng được.

Tâm trí của hắn thật quá khó đoán, cho tới hôm nay, ta mới dần dần hiểu thực chất bên trong con người Cơ Huyền Sách. 

Cơ Huyền Rất giỏi đánh cờ .

Hắn thường cùng mưu sĩ giao lưu vài trận, áo bào đen rủ xuống, làn gió nhẹ thổi qua giữa những cánh hoa, gương mặt hắn thật bình thản.

Những ngón tay nhịp nhàng nâng lên như mây hạ xuống như mưa, ẩn nấp chờ đợi thời cơ hạ ván, bất luận thế cục như nào hắn đều có thể xoay biến lợi dụng. 

Ngày hôm đó cũng chỉ là bàn cờ, vốn dĩ tất cả mọi người ở trong mắt hắn bất quá chỉ là quân cờ, hữu dụng thì dùng, vô dụng thì bỏ, hắn không tiêu phí tình cảm cho chúng.

Thì ra ta cũng từng là một quân cờ tốt trước khi trở nên vô dụng rồi bị hắn vứt bỏ.

24

Do ta đã có thể tự do ra vào giấc mộng của người khác, nên thấy buồn bực liền rời đi.

Mộng Cơ đuổi theo: “Tiểu thần nữ, ngươi muốn đi đâu?”

Ta ngập ngừng

Ta cũng không biết đi đâu, nơi duy nhất muốn đi là Thương Sơn nhưng ta lại không thể trở về, giờ đây với ta, dù ở nơi đâu cũng như nhau mà thôi. 

Ta cố gắng kìm chế cảm xúc: “Hắn luôn như vậy, mỗi  lần như vậy đều khiến ta buồn hơn. Ta hối hận rồi, bây giờ không thể quay về Thương sơn, nhưng ta cũng không muốn lưu lại nơi này, ta thậm chí không muốn để lại t.h.i t.h.ể cho hắn.”

Càng nghĩ càng cảm thấy tức, hắn trì hoãn hạ táng ta để chọc tức ma quỷ, để mặc cho t.h.i t.h.ể ta thối rữa phải không?

Thế là ta nói: “Đi xem quan tài của ta”

Hai chúng ta tìm đến nơi đặt quan tài, đó là đại sảnh nguy nga, có các vị hòa thượng đang niệm kinh đốt hương.

Quan tài ta đặt tại chính giữa, thoạt nhìn có vẻ vừa dài vừa nặng. 

Ta không biết phải làm gì với nó, đột nhiên bên trong có một tiếng động nhỏ, những người có mặt ở đó đều không chú ý tới. 

Mộng cơ cũng nghe thấy, vội vàng giữ chặt cánh tay ta: “Khanh Khanh, ngươi chưa c.h.ế.t sao ?”

Ta: “......”

Ta cũng rất tò mò.

Nhưng ta không thể nhấc nắp quan tài của chính mình. 

Mộng cơ cũng không mở được , nhưng  nàng đối với ta rất có lòng tin: “Khanh Khanh, ngươi hãy dùng ý mà mở quan tài, ta tin ngươi làm được”

Cũng không biết dựa vào cái gì mà nàng lại có niềm tin mãnh liệt như vậy. 

Ta liền làm theo, trong đại điện nhìn chằm chằm và cố gắng nghĩ, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới, bật nắp quan tài lên.

Ta đi đến xem xét.

Thi thể ta không trương không thối, tựa như đang ngủ, trên tay còn quấn lấy một con bạch xà nhỏ. Không phải bạch xà mà là bạch long. 

Đúng là bạch long.

Tiểu Bạch long đang quấn vòng quanh cổ tay ta, nó đang ngủ say, thỉnh thoảng run nhẹ, không biết nó mộng thấy gì, thậm chí còn khóc mấy lần. 

25 

“Ai da, chỗ này mà có Tiểu bạch long” 

Mộng cơ đưa tay nhặt nó lên còn lắc lắc.

Tiểu Bạch long rốt cuộc tỉnh rồi, nhìn thấy người lạ, sợ hãi ngóc đầu dậy, bò nhanh về trong quan tài, trốn vào dưới cánh tay t.h.i t.h.ể ta, cái đuôi ngoe nguẩy tỏ vẻ khó chịu. 

Giấu đầu lòi đuôi.

Thế là lại bị Mộng Cơ nắm lấy cái đuôi nhấc lên, nó sợ hãi uốn éo qua trái qua phải, sau đó nó thấy được ta, liền không vặn nữa, ngạc nhiên nhìn ta, chóp đuôi móc lấy gấu áo ta, rụt rè: “Phúc tỷ tỷ.”

 

Sau một lúc, ta mới biết,  tiểu bạch long này vốn là linh vật hộ mệnh của Cơ Huyền Sách.

Trước kia triều đại nhà Ung được các vị thần bảo hộ bởi những con rồng thần trong nhiều thế hệ. Mỗi vị hoàng đế sẽ có linh thú riêng của mình. Khi Cơ Huyền Sách còn trẻ, hắn ta đến phương đông và thu hút được một Thần Long. 

Thần long ném cho hắn một quả trứng.

Đợi cho lúc hắn đăng cơ, có thể phá vỏ để tiểu thần long chui ra. 

Bởi vì phản loạn, triều đại Ung tàn lụi, hoàng cung bị phá huỷ,số phận quả trứng cũng không rõ, hoá ra tiểu thần long đã sớm phá vỏ mà ra rồi, chỉ là không ai nhìn thấy nó.

Sau khi ta chết, t.h.i t.h.ể bị phong ấn vào quan tài, Tiểu Bạch long buồn bã chui vào quấn lấy ta, nó không thấy linh hồn ta lơ lửng giữa không trung, bây giờ thấy ta, lại còn có hình thái linh hồn tồn tại, nó ngạc nhiên và vui mừng. 

Nó siết chặt cánh tay ta đến nỗi không thể nào tháo gỡ. Thôi rồi, tuỳ ý nó vậy.

Hai ta lơ lửng trên xà nhà, bên dưới đã trở nên hỗn loạn, nắp quan tài vô cớ bị thổi bay, lại phát hiện t.h.i t.h.ể ta không bị hủy hoại, có nhiều điều vô lý xảy ra cùng thời điểm, đám người trong điện không dám tùy tiện xử trí, lập tức đến chổ Hoàng đế bẩm báo.

Cơ Huyền Sách rất nhanh liền gấp gáp tiến về sảnh điện, vừa nhìn thấy trong quan tài t.h.i t.h.ể an tĩnh tựa như ngủ say của ta, ngơ ngẩn cả người.

26

Hắn xém chút thì ngã. 

Như một linh hồn lang thang bước tới quan tài của ta, chỉ còn một bước là đến , nhưng bước cuối cùng hắn lại không thể nào bước tiếp được.

Những người khác không nhận thấy điều bất ổn ở hắn, cũng không nhận ra chuyện này có thể nghiêm trọng tới mức nào. Mấy tên đại thần theo phe Mạnh gia mỉa mai: “ Bệ hạ, chẳng lẽ Phúc thị là yêu nữ? Quả là điềm xấu mà .” 

Tất cả mọi người đều cho rằng Mạnh Thanh Thanh mới chính là tình yêu đích thực của tân hoàng đế, người nhà họ Mạnh được sủng ái, còn Phúc thị chỉ là người mà tân đế chán ghét .

Không ai nhận thấy đáy mắt Cơ Huyền Sách chợt nổi lên những tia lửa giận dữ. Hắn rút kiếm thị vệ bên cạnh ra, không chần chừ c.h.é.m bay đầu tên đại thần, lạnh lùng nói : “Vọng ngôn thì phải chết.”

Cái đầu lăn lông lốc trên nền đất, m.á.u từ thanh kiếm nhỏ giọt trước đôi mắt mở to trước khi c.h.ế.t của tên đại thần.

Đám đại thần đều sửng sốt, cuống quít quỳ xuống, run rẩy, thắc mắc không hiểu vì sao hoàng đế nổi giận. 

Cơ Huyền Sách ném kiếm, nổi giận lôi đình, gần như khiến tất cả đám đại thần c.h.ế.t đứng, cũng may khi ánh mắt lướt qua quan tài ta, hắn đã bình tâm trở lại và hạ lệnh tống giam đám đại thần đó. 

Qua cơn thịnh nộ, lại sai người mang quan tài ta về tẩm cung.

Càng điên rồ !

Hành động này lọt vào rất nhiều người, dĩ nhiên bị phản đối, Cơ Huyền Sách vài người trong số những người phản đối, sau cơn cuồng nộ là sự im lặng tĩnh mịch, không ai dám thở chứ đừng nói là bàn tán. 

Mạnh Thanh Thanh vội vã tiến lại, nhìn thấy trong đại điện Cơ Huyền Sách đang đứng cạnh quan tài thì không màng đến hình tượng nữa mà tức giận hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn cùng sống với xác c.h.ế.t cả đời sao?”

Cơ Huyền Sách trở lại dáng vẻ bình thường: “Đương nhiên không phải.” 

Cuối cùng lại không giải thích gì mà đổi qua chuyện khác. 

Mạnh Thanh Thanh lại không chịu bỏ cuộc, thẳng thừng hỏi: “Bệ hạ vẫn còn yêu tỷ ấy sao?” 

27

Cơ Huyền sách nhíu nhẹ mày,  liếc nàng một cái, nhẹ nhàng cười: “ Trẫm chỉ yêu bản thân thôi” 

Mạnh Thanh Thanh ngơ ngác, nàng thế nào cũng không nghĩ đến câu trả lời lại như vậy.

 “Hoàng hậu, trở về đi, bây giờ trẫm mệt rồi.” Thái độ Cơ Huyền Sách bình thản vô cùng. 

Mạnh Thanh Thanh có chút hoảng rồi, nàng còn cần sự sủng ái của Hoàng đế để giúp Mạnh gia bành trướng hơn tại tân triều, nàng uyển chuyển thay đổi sắc mặt, chủ động làm dịu bầu không khí, khéo léo bày tỏ muốn được thị tẩm đêm nay.

Cái gì? Nàng ta muốn ngủ bên cạnh quan tài ta sao? Khẩu vị nàng ta cũng mạnh thật. Cơ Huyền Sách đồng ý.

Ban đêm, Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt trút xiêm y, đèn vừa tắt, một người áo đen đột nhiên xuất hiện phía sau Mạnh Thanh Thanh, cầm một cây kim bạc đ.â.m vào lưng nàng, nàng liền ngủ thiếp đi.

Cơ Huyền Sách vẫn cầm bút trên bàn múa máy cái gì, bất động như núi, mí mắt chẳng hề chớp một cái. 

Mộng cơ nóhắn"Trên cây kia kim có thuốc mê, ta đoán ngày mai nữ nhân này tỉnh lại còn tưởng mình đã được thị tẩm”. 

Tiểu Bạch long tìm được cơ hội góp chuyện liền bày tỏ ý kiến, khiến ta chú ý : “ Đúng đúng, chủ nhân từ nhỏ đã là một kẻ sợ mầm họa, hắn có nhiều cách đối phó , hắn hẳn hận c.h.ế.t đi được nhưng vì đại cục dẹp sạch Mạnh gia nên vẫn cần tới nữ nhân này ”. 

“Bất quá hắn chỉ yêu bản thân, hắn nói dối đó. Rõ ràng chủ nhân không thích ai, kể cả bản thân. Niềm tin duy nhất là khôi phục triều đại Ung, tất cả mọi người kể cả bản thân hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi ngoại trừ Phúc tỷ tỷ ”.

Mộng cơ: “ Tiểu tử nhà ngươi biết cũng nhiều thật đó ”. 

Tiểu Bạch long đắc ý: “Đương nhiên, Tiểu Bạch cùng chủ nhân là có khế ước chủ tớ, tâm ý tương thông, Tiểu Bạch biết rõ nhất hắn là người như nào. ”

Cơ Huyển Sách đã vẽ xong bức tranh, đó là một bông hoa màu trắng xanh, hôm sau hắn đưa bức tranh đó cho đại thần, lệnh cho hắn đi lục lọi khắp nơi tìm kiếm.

Đại thần nhận mệnh mà đi, Cơ Huyền Sách trở lại bên cạnh quan tài trong cung, nhìn chằm chằm người đang ngủ say, khi ngước mắt lên, khóe mắt đỏ hoe sũng nước. Hắn nghiến chặt răng và nhấn giọng lạnh lùng :

“ Phúc Khanh, trẫm chưa từng thích ngươi, nhưng trẫm sẽ bù đắp tổn hại gây ra do lợi dụng ngươi, đây chỉ là nợ nần giữa hai ta, không phải là tình yêu. ”

Hắn kiên quyết nói vậy.  

Nhưng hắn không nhìn thấy, ngay bên cạnh hắn, Tiểu Bạch long đang bám vào cánh tay ta, bất cẩn bộc lộ mọi suy nghĩ của nó :

“ Không phải rồi, cho tới bây giờ đều không phải như vậy. Trước đây trong mắt chủ nhân có ba loại người, có thể sử dụng, không thể sử dụng và Phúc tỷ tỷ. Phúc tỷ tỷ cho tới bây giờ luôn khác biệt với những người khác ”

 

“Bây giờ chủ nhân vẫn không thích ai, kể cả chính mình, thế nhưng chủ nhân yêu Phúc tỷ tỷ. ”

 “Chủ nhân không biết điều đó. ”

Bình luận

3 bình luận

Loading...