Hoàng Triều - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:57:29
Lượt xem: 446

Lúc ta bàn bạc chuyện này với Triệu Hoan, hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Ồ, nàng thích thì cứ làm vậy đi."

 

Thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ vì ta muốn cùng hắn lên triều.

 

Bản thân hắn còn không muốn lên triều.

 

Chỉ vì câu nói "nàng thích thì cứ làm vậy đi" của hắn, ta không so đo với hắn chuyện hôm nay là ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca.

 

So với việc ta không cần phải ngồi sau tấm màn che bằng vàng, dưới chân cô cô, có thể đường đường chính chính gặp mặt bá quan, thì mọi chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

 

Hôn lễ của đế hậu rất phức tạp.

 

Người không liên quan lui xuống, lúc động phòng đã là nửa đêm, giữa hai hàng lông mày của chúng ta đều là sự mệt mỏi.

 

Ta uống rượu hợp cẩn với hắn: "Ngủ đi."

 

"Ngủ sao?" Triệu Hoan nhướng mày.

 

"Ngày mai còn phải tế bái tổ miếu, canh tư đã phải dậy rồi."

 

"Vậy thì đừng ngủ." Triệu Hoan ấn ta xuống long sàng, cởi bỏ hỷ phục của ta.

 

Bên trong là một bộ đồ tang màu trắng.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ánh mắt Triệu Hoan sâu thẳm: "Nàng mặc đồ tang."

 

Nến đỏ lặng lẽ cháy, ánh mắt hắn lạnh lùng.

 

Nghi lễ quá nhiều, cho nên ban đầu ta đã không tính đến chuyện động phòng.

 

Ta nói lý lẽ với hắn: "Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của ca ca, Thái hậu cũng đau lòng rất lâu rồi."

 

Bà ấy thậm chí còn vì vậy mà không tham dự hôn lễ.

 

Triệu Hoan không để ý.

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi muốn cởi bỏ đồ tang của ta.

 

Ta nhịn không được nữa, tát hắn một cái.

 

"Triệu Hoan, Lâm Hoài đã c h ế t rồi! Ngôi vị Hoàng đế này là của huynh ấy, chiếc long sàng này là của huynh ấy, ta cũng là của huynh ấy! Nhưng bây giờ huynh ấy ở dưới suối vàng, còn ngươi ở đây, cùng với ta." Ta túm lấy cổ áo hắn, "Ngươi còn gì bất mãn nữa? Ngươi ngay cả chút tưởng niệm của thê tử và mẫu thân huynh ấy cũng không chừa lại!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-21.html.]

"Thê tử? Nàng là thê tử của ai?!" Triệu Hoan chất vấn ta. "Nàng chỉ nhớ hôm nay là ngày giỗ của huynh ấy, nàng có nhớ hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta không?!"

 

"Vốn dĩ không nên là cùng một ngày. Là do chính ngươi muốn chọn cùng một ngày. Bộ đồ tang này là do chính tay ngươi mặc cho ta!"

 

Triệu Hoan im lặng.

 

Hắn luôn cãi không lại ta.

 

Chỉ là đôi mắt của hắn trở nên ướt át.

 

Ngũ quan của hắn anh tuấn, sắc bén, ánh mắt luôn hung dữ, tàn nhẫn, nhưng một khi ánh mắt trở nên ướt át, liền trông có chút đáng thương.

 

Ta kiên nhẫn đưa tay lau nước mắt cho hắn: "Ngủ đi, được không? Ngày mai còn phải dậy sớm."

 

Triệu Hoan hất tay ta ra.

 

Ta không muốn dỗ dành hắn nữa, khoác áo ngoài, rời khỏi điện Trường Lạc.

 

Muốn khóc thì khóc đi, ta muốn đi ngủ.

 

Sau khi đại hôn, ta lấy lý do Hoàng đế còn trẻ, chưa thể tự mình cai trị, nên lâm triều nhiếp chính.

 

Các đại thần đã quen với chuyện này.

 

Dù sao ta cũng đã ngồi sau tấm rèm che bằng vàng kia ba năm rồi.

 

Bọn họ chỉ là chưa từng nghe thấy giọng nói của ta, bởi vì Lan Đài lệnh không có tư cách nói chuyện. Nàng ta chỉ là một tiểu quan ngồi bên cạnh Thái hậu, ghi chép lại những cuộc tranh luận trên triều đình.

 

Nhưng tất cả bọn họ đều biết lời của Thái hậu đến từ đâu.

 

Bây giờ ta vẫn rất ít khi lên tiếng.

 

Nhưng nếu có tranh luận gì, ta vừa mở miệng, chính là lúc kết thúc.

 

Triệu Hoan bất mãn với ta, lúc đầu còn thích cãi lại ta, sau đó phát hiện mình chỉ đang làm trò cười cho thiên hạ, liền không còn làm những chuyện ngu ngốc nữa. Chỉ là càng ngày càng không thích lên triều, khiến ta mỗi sáng sớm đều phải đến tẩm cung của hắn, đá hắn dậy.

 

Ta nhận được thủ cấp của Dương Độ, Liễu Tình đặc biệt dùng vôi sống ướp, sai người đưa từ Long Tây đến đế đô.

 

Tình hình ở Long Tây rất tệ, nhưng vẫn chưa đến mức phải phát động chiến tranh. Nàng ta có thể giải quyết được.

 

Đây là món quà cưới tốt nhất mà ta nhận được.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...