Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOÀNG THƯỢNG QUÁ XẤU, HẬU CUNG KHÔNG AI TRANH SỦNG - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:50:18
Lượt xem: 2,290

"Hệ thống, đây là có chuyện gì? Ngươi không phải nói sẽ bùng phát một trận bệnh dịch lớn sao? Sao hoàng thượng nói giải quyết là giải quyết được ngay rồi?

 

"Không phải là lúc để ta xuất hiện sao?"

 

Một giọng nam trầm ổn đáp lại nàng ta.

 

[Đúng là như vậy, có lẽ đã xảy ra chút vấn đề, ta sẽ kiểm tra lại.]

 

"Hừ, tốt nhất là nhanh chóng kiểm tra cho ra, nếu không ta không thể tăng được thiện cảm!" Trương Tiêu Tuyết tức giận nói.

 

Hệ thống? Đó là gì?

 

Nhưng giọng nam này nghe rất quen.

 

Sau khi họ nói vài câu nữa thì không có âm thanh gì, ta suy nghĩ một chút, lén trèo từ xà ngang xuống.

 

Về đến cung, Tiểu Thúy gọi ta.

 

"Nương nương, hôm nay Bạch Thư Liễu  lại đến, người không qua xem sao?"

 

Bạch Thư Liễu đến rồi?

 

Vậy chắc chắn ta phải đi xem.

 

Khi ta nhấc váy hứng khởi đi qua, đột nhiên ta như bị sét đánh ngang tai.

 

Đúng rồi, giọng nói quen thuộc này chẳng phải là giọng của Bạch Thư Liễu sao?

 

Không hổ là nam nhân ta đã quan sát từ lâu, chỉ nghe qua một lần là ta nhận ra ngay.

 

Ta càng vui vẻ đi tới đó.

 

Từ trước, ta đã cảm thấy Bạch Thư Liễu có vấn đề, hắn rõ ràng là một trạng nguyên, nhưng trên người lại cảm nhận được nội lực.

 

Hoàng thượng cũng cho phép ta điều tra hắn, hắn cũng nghi ngờ Bạch Thư Liễu có vấn đề.

 

Hoàng hậu nói trên người Bạch Thư Liễu có một mùi hương kỳ lạ, hắn dùng cơ thể mình làm độc, nếu ngửi lâu sẽ khiến người khác bị trúng độc.

 

Hoàng thượng đã bị dọa đến mức quỳ xuống cầu xin hoàng hậu nghiên cứu giải dược.

 

Tưởng rằng phát hiện ra trên người Bạch Thư Liễu có độc thì kết thúc.

 

Nhưng hoàng thượng lắc đầu nói chắc chắn trên người Bạch Thư Liễu còn có bí mật khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-thuong-qua-xau-hau-cung-khong-ai-tranh-sung/chuong-07.html.]

 

Quả nhiên hôm nay ta đã phát hiện ra.

 

Nhưng chưa đi được mấy bước, lại gặp Trương Tiêu Tuyết, nàng ta điều chỉnh tâm trạng cũng thật nhanh, vừa mới khóc lóc trong tẩm cung, bây giờ đã chỉnh trang lại y phục ra ngoài dạo chơi.

 

Nàng ta liếc nhìn ta một cái, cười nói: "Tỷ tỷ đang đi đâu vậy?"

 

Ta không quan tâm nàng ta.

 

"Đi đến trái tim của muội."

 

"?"

 

"Tỷ đang nói đùa đấy à?" Nàng ta cười gượng gạo đáp lại ta.

 

"Không phải." Ta nhìn nàng ta đầy tình cảm, ngượng ngùng nói.

 

"Muội  trông rất giống nàng ấy trước đây, thoáng chốc ta tưởng mình gặp lại nàng ấy, thật sự rất quen thuộc, ta rất nhớ nàng ấy, cũng càng yêu muội hơn." Nói đến cuối, ta còn nắm lấy tay nàng ta.

 

Trương Tiêu Tuyết rõ ràng bị dọa, nàng ta gần như bỏ chạy.

 

"Ha ha, ta đột nhiên nhớ ra có chút việc, ha ha, muội nhìn cái cây thẳng này, nó giống như xu hướng tính dục của ta."

 

Sau khi đuổi được Trương Tiêu Tuyết đi, Bạch Thư Liễu cũng đi mất, ta bắt đầu nghi ngờ Trương Tiêu Tuyết cố ý.

 

Cố ý không cho ta gặp Bạch Thư Liễu.

 

Nhưng đã ra ngoài rồi, ta cũng tiện đi tìm Tô phi.

 

Gần đây hoàng thượng vì kế hoạch mà cố ý lạnh nhạt với Tô phi, ta sợ trong lòng Tô phi không thoải mái, nên đi khuyên nhủ nàng ta.

 

Đến tẩm cung của Tô phi, quả nhiên thấy nàng ta không vui đang xé cánh hoa.

 

"Nàng ta cũng là người yêu cái xấu, nàng ta không phải là người yêu cái xấu, nàng ta cũng là người yêu cái xấu, nàng ta không phải là người yêu cái xấu...

 

"Yêu cái xấu là một thái độ! Yêu cái xấu là một sự thông thoáng! Yêu cái xấu là nhìn thấu hồng trần! Yêu cái xấu là quay đầu là bờ! Yêu cái xấu là tâm tính như phật! Yêu cái xấu là tâm thanh tịnh, ít tham vọng!"

 

Ta: ...

 

"Ngươi đến làm gì!" Tô phi chú ý đến ta, lúng túng giấu cánh hoa sau lưng, rồi nhanh chóng ngẩng cao đầu kiêu ngạo, tức giận hỏi ta.

 

"Không phải ta đến thăm tỷ sao."

 

Loading...