Hoa Trong Mộng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 06:26:59
Lượt xem: 256

Rồi Ôn Khả chìa tay ra: “Điện thoại.”

Tôi vội vàng lục trong túi lấy điện thoại rồi đưa hai tay cho Ôn Khả.

Cậu ấy cầm điện thoại rồi trực tiếp gọi điện cho Khương Uyển Đình.

Đầu dây bên kia cứ tưởng là tôi, thái độ vô cùng xấc xược: “Ôi cha, hôm nay còn biết gọi điện cho tao cơ đấy.”

Khóe môi của Ôn Khả cong lên, lại là nụ cười hời hợt đó: “Bánh kem Red Velvet, cho mày 20 phút.”

Cuối cùng Khương Uyển Đình phải cắn răng sau một hồi lâu trầm mặc: “Biết rồi.”

Sau khi Ôn Khả trả lại điện thoại cho tôi, đã nhìn chằm chặp vào mặt tôi rất lâu.

Tôi bị nhìn đến không thoải mái, nhịn không được liền hỏi: “Bộ có gì trên mặt tôi sao?”

Thái độ của Ôn Khả lại rất tự nhiên và phóng khoáng: “Cậu rất xinh.”

Tôi ngơ ngác, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn cậu ấy nữa.

Khương Uyển Đình cầm chiếc bánh kem chạy thẳng lên sân thượng.

Cô ta là chạy đến đây đấy, đầu tóc rối bời, thở hổn hển cầm bánh kem đưa hai tay cho Ôn Khả.

Ôn Khả chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không buồn đếm xỉa chiếc bánh kem trên tay.

Rồi cậu ấy đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Mày chậm hai phút đấy.”

Khương Uyển Đình vội giải thích: “Tiệm bánh kem trước cổng trường hôm nay không có mở cửa, tớ phải chạy sang khu thương mại để mua.”

Đoạn đường từ trường chạy đến khu thương mại, đi lại cũng tầm 22 phút, Khương Uyển Đình chạy điên cuồng trên phố vậy mà không bị ngã sấp mặt thì cũng may mắn thật.

Ôn Khả không thèm nghe liền lập tức đưa tay lên tát một bạt tai, khiến cho Khương Uyển Đình méo cả mặt sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-trong-mong/chuong-5.html.]

Rồi cậu ấy cười gian: “Câu trả lời này tao không thích chút nào, thái độ của mày tao càng khó ưa hơn, trễ thì là trễ, tại sao cứ phải lý do lý trấu thế kia?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Khương Uyển Đình mím chặt môi, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, nhỏ giọng hứa hẹn: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”

Nói rồi cô ta đưa bánh kem ra cho Ôn Khả.

Cậu ấy hất nhẹ cầm sang phía tôi, ra dấu với Khương Uyển Đình: “Bánh kem mua cho cậu ấy, mày đưa tao làm gì?”

Khương Uyển Đình không tin vào mắt mình rồi nhìn tôi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cô ta đẩy thẳng chiếc bánh kem vào lòng tôi, đôi môi nở nụ cười rất kỳ quái, cô ta sát lại gần, giọng nói rất nhỏ, giống như sợ Ôn Khả sẽ nghe được: “Tao lại không biết mày lớn mật thế cơ đấy.”

Tôi cắn chặt môi, giữ khư khư lấy chiếc bánh kem, không dám nói gì.

Nào ngờ Ôn Khả trực tiếp đạp cho cô ta một chân từ phía sau, khiến cho Khương Uyển Đình không kịp phòng bị đã ngã nhào xuống đất, “shhhh” một tiếng.

Khương Uyển Đình chỉ biết cúi đầu che đi sự uất hận dưới đáy mắt, hít mạnh một hơi không dám phản kháng.

Ôn Khả đưa mắt xuống nhìn, giọng nói càng sắc lạnh hơn: “Trước mặt tao mà mày còn dám xầm xì hả? Có phải mày chê cái mạng mày dài quá không?”

Khương Uyển Đình lắc đầu, biện minh nói: “Tớ đâu có nói gì đâu!”

Nhưng Ôn Khả chỉ nhìn cô ta một lúc rồi lấy vài tờ tiền trong bóp ra quăng lên người của Khương Uyển Đình, giống như bố thí cho ăn mày vậy.

Cậu ấy cong khóe môi lên, bộ dạng như đang trêu đùa với con ch.ó con mèo: “Đây là tiền chạy vặt cho mày, cất kỹ nha.”

Nói rồi Ôn Khả quay người rời khỏi sân thượng, tôi liền vội vàng chạy theo.

Tôi quay đầu vừa hay bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Khương Uyển Đình, đôi môi cô ta đang nở nụ cười độc địa, dùng ngón tay cái làm động tác quét qua cần cổ.

Cô ta dùng khẩu hình nói với tôi: “Mày muốn chết.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...