Hoa Trong Mộng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:07:20
Lượt xem: 171

Cả đêm đó tôi không tài nào chợp mắt được, trong đầu cứ tua đi tua lại thước phim trên sân thượng trưa nay.

Trước khi vào lớp, tôi ghé qua mua một hộp sữa dâu, lén lút đặt vào trong hộc bàn của Ôn Khả.

Khi cậu ấy phát hiện, liền cầm hộp sữa đứng dậy vứt vào sọt rác.

Tôi mím môi không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày nắng mưa không đổi đều đặt một hộp sữa dâu vào hộc bàn cậu ấy.

Nửa tháng sau, lúc trên sân thượng tôi muốn lén lút lấy áo khoác đắp lên cho Ôn Khả khi cậu ấy đang ngủ trưa, bất chợt bị cậu ấy nắm chặt lấy cổ tay.

Ôn Khả nhìn bộ dạng lúng túng của tôi lại phì cười: “Mỗi ngày tặng sữa dâu không đủ, bây giờ còn phụ trách luôn việc không để tôi cảm lạnh sao?”

Tôi cắn nhẹ môi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải sợ cậu cảm lạnh, hôm nay gió lớn, cậu lại đang mặc váy, tôi sợ sẽ có ai đó bắt gặp cậu thôi.”

Ôn Khả đang nhìn biểu tình của tôi từng chút một và cười nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu vẫn luôn bị Khương Uyển Đình bắt nạt, ngày đầu tiên tôi đến cậu đã phát hiện Khương Uyển Đình sợ tôi, sau chuyện ngày hôm đó, cậu càng xác nhận rằng Khương Uyển Đình rất kiêng dè tôi, cậu muốn tôi ra mặt cho cậu, cho nên mới tính mua chuộc tôi bằng những hộp sữa dâu đó à?”

“Khương Uyển Đình không phải bắt nạt tôi, mà là b.ạo l.ưc h.ọc đ.ường.”

Tôi âm thầm cởi áo ra, cho cậu ấy nhìn những vết thương mà Khương Uyển Đình để lại sau những trận ẩu đả.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Những vết thương chi chít khắp người, từng lớp từng lớp chèn lên nhau, trông thật đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-trong-mong/chuong-4.html.]

Tôi biết những vết thương này chính là công cụ thuyết phục nhất so với bất kỳ bằng chứng gì.

Ôn Khả chỉ trầm lặng nhìn tôi, trong mắt không có một chút gợn sóng.

Cuối cùng cậu ấy nhặt chiếc áo khoác lên người tôi.

Tầm mắt của cậu ấy rơi vào vết bầm trên đầu gối tôi, mở miệng hỏi một câu cụt ngủn: “Có cầu nguyện sao?”

Ban đầu tôi chưa kịp phản ứng lại, nhưng rồi chợt nhận ra và nói: “Đêm nào cũng có…”

Ôn Khả nhướng mày nói: “Thế cầu nguyện với vị thần nào?”

Tôi nuốt nước bọt, không biết nên làm sao: “Mỗi vị thần… bất cứ vị thần nào tôi biết cũng đều cầu nguyện qua.”

Ôn Khả cười nhẹ, lãnh đạm nhìn tôi nói: “Thần tiên rất bận, làm gì có thời gian đếm xỉa đến người phàm, sau này cậu chỉ cần cầu nguyện với tôi là được.”

Toàn thân đều run cầm cập, tôi cắn răng hỏi: “Thế thì tôi cần phải trả cái giá như thế nào?”

Vẫn là ánh mắt lạnh tanh đó nhìn tôi, con ngươi sâu thăm thẳm, giọng nói có phần trêu chọc, tựa như đang dỗ dành một cô bé gái: “Cậu chỉ cần g.i.ế.c thời gian với tôi là được.”

Đôi mắt của Ôn Khả lại trầm lắng hơn, khóe môi nhếch lên nhưng lại không giống như đang cười, nói: “Cậu có muốn ăn bánh kem Red Velvet không? Loại bánh có màu đỏ như m.á.u vậy í.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...