HOA SONG SINH - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:46:48
Lượt xem: 1,356

Chương 8

Tôi vừa định phản bác thì thấy Lâm Dương ôm đống bài tập từ văn phòng trở về.

"Thẩm Thanh Thanh, chị tôi dị ứng với đồ uống có gas, uống vào sẽ ngất, sẽ bị phù, nghiêm trọng có thể ch///ết. Cậu đừng ép chị ấy nhận nữa."

Nói xong câu này, nó quay lưng bước vào lớp, để lại bóng lưng ngầu lòi.

Thẩm Thanh Thanh lúng túng không biết làm gì, "Xin... xin lỗi, tôi không biết, xin lỗi Thục Thục."

"Về mặt y học, cậu cũng nên dị ứng với đồ uống có gas, cậu không biết à?" Tôi không ngại vạch trần cô ấy.

Cô ta rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Thục Thục, cậu biết mà, nhà tôi nghèo, tôi chưa bao giờ uống đồ uống này, thật sự không biết."

Lời này không chỉ xóa sạch lỗi lầm của cô ta , còn dựng lên hình tượng một người chị tốt, chưa từng uống đồ uống nhưng lại tiết kiệm tiền mua cho em gái.

Thật cảm động!

Tôi cắn răng, nở nụ cười cảm động, "Không sao, bây giờ cậu biết rồi, tôi không trách cậu, nhưng lần sau nếu cậu muốn tặng gì, hãy hỏi tôi trước, đừng ép tôi nhận, nếu gây nguy hiểm thì tôi khổ rồi."

Cô ấy run rẩy gật đầu, "Tôi... tôi biết rồi."

"Được rồi, về lớp đi, tôi còn phải vào học, khối mười cách đây xa lắm."

Tôi trở lại chỗ ngồi, Tạ Giai than phiền: "Cô ta sao mà giả tạo thế, rõ ràng các cậu không thân thiết."

Kiếp trước, Tạ Giai luôn không thích Thẩm Thanh Thanh.

Tôi hỏi: "Mọi người đều có ấn tượng tốt với cô ta , tại sao cậu lại ghét cô ta ?"

Tạ Giai giải thích: "Cậu trước đây rất được yêu mến, chơi với mọi người rất vui, nhưng từ khi Thẩm Thanh Thanh xuất hiện, các bạn đều nghĩ cậu ích kỷ, lạnh lùng, nhưng rõ ràng cậu không làm gì sai. Tôi không tin Thẩm Thanh Thanh thật sự là bông hoa trắng nhỏ."

Tôi mỉm cười biết ơn, đúng là bạn của tôi, rất sáng suốt.

Tiết cuối buổi chiều là tiết tự học, nhưng tôi là học sinh nghệ thuật, phải học hai tiết múa.

Học sinh nghệ thuật có thêm một tiết, tan học muộn, tôi vừa ra khỏi cổng trường, đi ngang qua một ngõ nhỏ, liền thấy một gương mặt quen thuộc.

Bên cạnh trường trung học là trường nghề, có vài tên côn đồ hay cưỡng đoạt tiền của học sinh đi ngang qua.

Thẩm Thanh Thanh không có tiền, chỉ biết chịu đòn.

Kiếp trước khi tôi đi ngang qua, đã chạy về cổng trường tìm bảo vệ cứu Thẩm Thanh Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-song-sinh/chuong-8.html.]

Mẹ tôi đến đón tôi, thấy Thẩm Thanh Thanh bị thương rất đau lòng, không thương lượng với trường nghề, trực tiếp gọi cảnh sát bắt mấy tên côn đồ đó.

Kiếp trước, tôi bảo vệ tốt bản thân rồi mới giúp Thẩm Thanh Thanh, lần này tôi không thèm quan tâm.

Nhưng tôi không ngờ cô ta thấy tôi.

"Các người hỏi cô ta đi, cô ta có tiền, cô ta là em gái tôi!"

Tôi nghe thấy thế, chưa kịp mắng người đã bỏ chạy, nhưng bị chúng kéo lại.

"Ồ, chị em sinh đôi à, vậy thì tốt, cho chúng tôi vay ít tiền tiêu vặt đi?" Một chị tóc vàng vỗ vỗ mặt tôi.

Lúc này tôi có nói không quen Thẩm Thanh Thanh cũng vô ích, tôi ngoan ngoãn đưa hết hơn hai mươi tệ tiền tiêu vặt trong túi cho chúng.

Tên xăm trổ không chịu thả tôi đi, đưa điện thoại ra quét mã QR, "Em gái, có điện thoại không, có tiền trong WeChat thì chuyển khoản đi?"

Thấy tôi không động đậy, tóc vàng đẩy tôi một cái, "Mở WeChat ra xem, nghe không?"

Tôi nghiến răng, tự nhắc mình lúc này không phải lúc bướng bỉnh, chuyển hết hơn ba trăm tệ trong điện thoại.

"Đây là tiền học phí của tôi, thật sự không còn nữa."

Tên xăm trổ vỗ đầu tôi, "Ngoan lắm, nhớ mỗi ngày đều mang theo một trăm tệ, không thì tôi sẽ đến trường tìm em."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi biết rồi, bây giờ tôi có thể đi chưa?"

Tên xăm trổ đột nhiên đưa tay sờ mặt tôi, "Gấp gì, mặt em mềm mịn hơn chị gái, sờ thật thích."

Hành động của hắn làm tôi nhớ đến Vương què kiếp trước, theo phản xạ tôi nghiêng đầu tránh, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Tên xăm trổ lập tức nổi giận, túm tóc tôi, tát một cái, "Tránh cái gì mà tránh, tin không tôi đánh em như đánh chị em?"

Thẩm Thanh Thanh vẫn ngồi co ro ở góc tường run rẩy.

Cô gái tóc vàng nhận lệnh, giơ tay định tát tôi, tôi đá vào đầu gối cô ta, nhân lúc chúng chưa kịp phản ứng, xoay người chạy.

Tên xăm trổ đuổi theo, lúc này vừa tan học lớp mười hai, chỉ cần chạy ra khỏi ngõ, hắn sẽ không dám làm gì.

Thấy hắn sắp đuổi kịp, tôi run rẩy ngã về phía trước.

 

 

Bình luận

1 bình luận

  • 2 ông bà già kia là ngọn nguồn tội ác 🙄

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

Loading...