HOA SONG SINH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 03:39:56
Lượt xem: 2,445

Chương 7

Buổi trưa tôi và Tạ Giai ăn cơm ở căng tin, thấy Lâm Dương đang tìm chỗ ngồi.

Tôi với Lâm Dương gặp nhau là cãi nhau, thuộc kiểu anh em yêu thương mà đánh nhau, nhưng thường là tôi đánh, nó thì không đánh lại, nhưng miệng nó độc.

Trước giờ ngoài việc đi học về, chúng tôi hiếm khi ở cùng nhau trong trường.

Tôi lập tức vẫy tay, "Lâm Dương, ở đây."

Nó chắc đã thấy tôi từ sớm, vừa nghe thấy tiếng tôi liền quay lưng chạy.

Tôi lớn tiếng đe dọa: "Lâm Dương, em dám chạy thử xem?"

Nó đành cam chịu, bưng khay cơm đi đến, ngồi đối diện tôi.

Cậu bạn đi cùng nó cũng là bạn cùng lớp, tên là Châu Lục, cái tên như đùa vậy.

Châu Lục cười chào chúng tôi, "Chào chị, Tạ Giai, chào."

Tạ Giai: "Chào, Thục Thục, trước giờ cậu đâu có ăn cơm cùng Lâm Dương, hôm nay sao vậy?"

"Muốn bồi đắp tình cảm với em trai tốt, không thể cứ đánh nó mãi được chứ?"

Tôi nhìn đĩa toàn rau của Lâm Dương, "Em trai ngoan, sao không ăn thịt vậy?"

"Sợ béo như chị." Nó tiếp tục châm chọc tôi.

Châu Lục cười giải thích: "Lúc nãy đi lấy cơm, hết món mặn rồi."

Tôi lập tức gắp đùi gà trong bát tôi cho nó, "Này, chị thương em."

Lâm Dương cúi đầu ăn cơm, lại gắp đùi gà trả lại cho tôi, "Chị tự ăn đi, em không cần."

Châu Lục than thở: "Chị ơi, em cũng không có thịt, nó không ăn em ăn."

Lâm Dương nghe thấy liền ngăn đũa của cậu ta, "Cậu ăn cái gì mà ăn!"

"Ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, không được ăn kiêng, lại ngất xỉu không ai đưa chị đi bệnh viện đâu." Nó nghiêm túc dạy dỗ tôi.

Tôi hiếm khi không cãi lại, gật đầu đồng ý, "Được, nghe lời em trai."

Tạ Giai thấy bộ dạng này của tôi, không khỏi làm động tác nôn mửa, "Thục Thục, hai người khi nào dính nhau vậy, đừng làm tôi ghê tởm."

Tôi dùng giọng điệu tương tự nói với cô ấy: "Nói gì vậy Tạ Giai? Yên tâm, sau này tôi cũng sẽ thương cậu như vậy."

Đang trêu chọc nhau thì có một vị khách không mời đến.

"Thục Thục, tôi ngồi đây được không?"

Tôi ngọt ngào cười với cô ấy, "Được mà, ngồi đi."

Trước đây Thẩm Thanh Thanh đến tìm tôi, tôi tuy không đuổi cô ấy, nhưng thái độ luôn lạnh nhạt, rất ít khi nhiệt tình như vậy.

Tạ Giai bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lại đến nữa."

Thẩm Thanh Thanh mang theo hộp cơm từ nhà, một cái bánh bao, một phần rau cải luộc.

Châu Lục nghi ngờ nhìn hộp cơm của cô ấy, "Sao cậu chỉ ăn cái này?"

Thẩm Thanh Thanh hơi cúi đầu, "Tôi... tôi ăn thế này là tốt rồi, giảm cân mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-song-sinh/chuong-7.html.]

Châu Lục cười nói: "Cậu gầy như thế rồi còn giảm cân sao?"

Tôi cười lạnh, kiếp trước lúc này tôi chưa làm ầm lên đuổi Thẩm Thanh Thanh ra khỏi nhà.

Mẹ tôi mỗi tháng đều nạp tiền vào thẻ ăn của cô ta , điều kiện là cô ta không được tiết lộ chuyện tìm thấy tôi cho cha mẹ Thẩm.

Mẹ tôi sợ tổn thương lòng tự trọng của cô ta , không đưa tiền trực tiếp, mà ghi nhớ số thẻ của cô ta , mỗi lần lén nạp tiền, đủ để cô ta ăn cơm.

Châu Lục cười hì hì trêu chọc: "Giỏi thật Lâm Dương, có hai chị gái xinh đẹp, thật may mắn."

Lâm Dương lập tức mặt đen lại, "Phúc này cho cậu, cậu có cần không?"

Buổi chiều, trong giờ giải lao, Thẩm Thanh Thanh lại đến lớp chúng tôi tìm sự tồn tại.

"Lâm Thục, chị cậu đến tìm cậu."

Vì khác khối, bây giờ họ vẫn chưa biết tên Thẩm Thanh Thanh.

Tôi bất đắc dĩ ra hành lang gặp cô ấy, "Có chuyện gì không?"

Cô ta trán lấm tấm mồ hôi, đưa cho tôi một chai cola, "Thục Thục, tôi vừa học xong thể dục, họ đều đi mua nước uống, tôi mua cho cậu một chai."

Tôi liếc nhìn, cười lạnh nói: "Thẩm Thanh Thanh, có tiền mua nước uống, không có tiền ăn cơm à?"

Tôi nói không lớn nhưng lớp tôi toàn học sinh giỏi (trừ tôi và hai đứa khác trả tiền vào), mọi người trong giờ giải lao đều yên tĩnh làm bài, giọng của tôi rất rõ ràng.

"Thục Thục, chúng ta nhiều năm không gặp, tôi chỉ muốn đối xử tốt với cậu thôi."

Bộ dạng tội nghiệp của cô ta làm tôi phiền lòng, dù đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta nhưng tính cách của tôi vẫn không thay đổi.

Các bạn đã sớm tò mò về chuyện của chúng tôi, tôi và Thẩm Thanh Thanh là chị em sinh đôi nhưng cách ăn mặc hoàn toàn khác.

Quần áo của tôi và Lâm Dương tuy không phải thương hiệu lớn nhưng đều mua ở cửa hàng chuyên, sạch sẽ đẹp đẽ, Thẩm Thanh Thanh luôn mặc đồ giặt đến bạc màu, thậm chí có người nghi ngờ gia đình tôi ngược đãi cô ta .

"Thục Thục, cậu cứ nhận lấy uống đi."

Cô ta cứ nhét chai nước vào tay tôi, tôi không nhận, chai cola rơi xuống đất.

Các bạn ngồi ở hàng ghế sau gần cửa sau nhìn thấy rõ, không nhịn được nói: "Lâm Thục, chị cậu có lòng tốt mang đồ uống cho cậu, sao cậu lại có thái độ như vậy?"

Trong lớp dần có người bàn tán: "Tôi thấy họ không giống chị em gì cả?"

"Sao lại không, họ giống nhau thế cơ mà."

"Tôi vừa nghe chị cô ấy có vẻ họ Thẩm, nhưng cũng có thể là theo họ mẹ, chẳng lẽ là do bố mẹ ly dị?"

Thẩm Thanh Thanh vội vàng nhặt chai cola lên, trông có vẻ như sắp khóc.

Tôi bực bội hỏi: "Thẩm Thanh Thanh, chẳng lẽ cậu không biết tôi không uống được đồ có gas à?"

Tay cô ấy khựng lại một chút, rồi lúng túng nói: "Tôi biết cậu quen uống trà sữa, cà phê, nên thấy những đồ uống rẻ tiền này không hợp với cậu. Đợi tôi tiết kiệm tiền mua cho cậu thứ tốt hơn."

Kiếp trước không có cảnh này, hoặc ít nhất là không sớm thế này.

Chẳng lẽ vì tối qua cô ấy ở nhà tôi, bị kích thích?

Lời cô ấy nói gây ra sự bất mãn của nhiều bạn học.

"Thật quá kiêu căng, đồ uống này thì sao chứ, tôi thích uống cola."

 

Bình luận

1 bình luận

  • 2 ông bà già kia là ngọn nguồn tội ác 🙄

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

Loading...