Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOA SỚM MAI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:52:36
Lượt xem: 1,504

Rồi anh ta bóp chặt cổ tôi và nói: "Tạ Ninh, liên quan gì đến mày? Mày dựa vào đâu mà đánh cô ấy? Tao còn chẳng dám động vào một ngón tay của cô ấy."

 

Anh ta dùng toàn bộ sức lực. Khi tôi gần như sắp ngạt thở, mẹ cuối cùng cũng đến nơi. Bà vừa mở cửa liền thấy cảnh tôi sắp bị anh ta bóp chết.

 

"Tạ Tư Thần! Mày đang làm gì thế? Mày điên rồi à? Nó là em gái ruột của mày đấy!" Bà vội vã kéo tay anh ta ra. Tạ Tư Thần cuối cùng cũng buông tôi ra.

 

Anh ta không nhìn mẹ, mà lùi về phía Giang Nhuyễn Nhuyễn, với tư thế bảo vệ, nói: "Con đã nói rồi, Nhuyễn Nhuyễn là người con yêu nhất. Mẹ tốt nhất nên quản lý Tạ Ninh, đừng để nó xen vào chuyện không liên quan, nếu không lần sau con không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

 

Tôi thở hổn hển từng ngụm. Mẹ ngỡ ngàng nhìn anh ta.

 

Sau đó, với đôi mắt đỏ hoe, mẹ hỏi tôi: "Ninh Ninh, con sao rồi? Có sao không?" Tôi lao vào lòng bà, run rẩy như bị hoảng sợ và nói: "Mẹ ơi con không sao. Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi." Khi nói câu này, giọng tôi đã nghẹn ngào.

 

Mẹ nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, không nhìn Tạ Tư Thần thêm một lần nào nữa và nói: "Được, chúng ta về nhà, ở đây không còn anh trai con, cũng không còn con trai của mẹ nữa."

 

Chúng tôi dìu nhau rời khỏi nơi đó.

 

Khi quay lại, Giang Nhuyễn nhịn không được mà nhếch miệng cười: "Hài lòng chưa?" Nhìn vẻ đắc ý của cô ta, tôi thật muốn khen ngợi cô ta một chút. Nhưng sợ cô ta "tự mãn" quá.

 

Tôi tiếp tục khơi dậy cảm xúc của cô ta, nhìn cô ta với ánh mắt căm ghét.

 

Nhưng bị Tạ Tư Thần nhìn thấy, anh ta vội vàng che chắn Giang Nhuyễn Nhuyễn sau lưng mình, rồi giơ nắm đ.ấ.m về phía tôi.

 

8

 

Hành động của Tạ Tư Thần hôm nay hoàn toàn khiến mẹ mất hết hy vọng vào anh ta. Bà nhấn mạnh với tôi rằng không được lén lút đưa tiền cho anh ta. Đúng ý tôi, tôi vốn không định tiếp tục đưa tiền cho anh ta nữa. Màn kịch tình cảm anh em đã diễn đến đây là đủ rồi.

 

Vì vụ tự sát của Giang Nhuyễn Nhuyễn, chủ nhà không dám cho họ thuê nhà nữa. Vậy là họ mất luôn tiền thuê và tiền cọc, cuộc sống vốn đã khó khăn lại càng thêm khốn khổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-som-mai/chuong-5.html.]

Tôi tiếp tục việc học của mình, có lẽ tôi là lỗi hệ thống của thế giới này, nên tôi luôn nhìn thấy họ.

 

Lúc tan học, tài xế đón tôi về nhà.

 

Qua cửa sổ xe, tôi nhìn thấy Tạ Tư Thần đang đạp xe đến điểm làm thêm tiếp theo. Gió mưa phũ phàng, anh ta trông đã tiều tụy đi nhiều.

 

Cũng phải thôi, không có học vấn, không có tiền, anh ta chỉ có thể làm những công việc lao động tay chân hoặc những công việc lương rẻ. Dù vậy, thu nhập vẫn không đủ chi tiêu. Mẹ đã không còn quan tâm đến anh ta nữa.

 

Tôi thường xuyên nhắc mẹ đi khám sức khỏe, những bệnh vặt đều được điều trị kịp thời. Tôi rất sợ như kiếp trước, phải sống cô đơn một mình.

 

Đôi khi tôi quản lý chế độ ăn uống và sinh hoạt của mẹ quá nghiêm ngặt, đến mức bà bắt đầu cảm thấy khó chịu.

 

Mỗi khi đến lúc như vậy, tôi lại dùng chiêu "khổ nhục kế", khóc lóc nước mắt đầy mặt: "Mẹ ơi, con không thể sống thiếu mẹ." Bà không còn cách nào khác đành phải nghe theo.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nhưng cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rằng sẽ không nhắc đến Tạ Tư Thần nữa. Thật lòng mà nói, đôi khi tôi sợ mẹ sẽ mềm lòng.

 

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi đại học, kiếp này tôi đã làm rối loạn kế hoạch của thế giới ngay từ đầu. Tạ Tư Thần sớm đã rời khỏi nhà. Giấy tờ của tôi an toàn theo tôi đến kỳ thi.

 

9

 

Khi tôi đang nghỉ hè năm nhất đại học, thì đứa con của Giang Nhuyễn Nhuyễn đã chào đời được mấy tháng.

 

Trong buổi họp lớp, Tạ Tư Thần mang theo cả gia đình nhỏ của mình đến tham dự. Anh ta tự hào giới thiệu với mọi người rằng đứa bé là con của anh và Giang Nhuyễn Nhuyễn.

 

Các bạn học thì chúc mừng anh một cách mỉa mai, gọi anh là người chiến thắng trong cuộc đời. Bạn thân của tôi, Lâm Thu, biết rõ về những rắc rối trong gia đình chúng tôi, liền cố tình châm chọc:

 

"Đúng là hai người thật hạnh phúc, không như Ninh Ninh của chúng ta phải cặm cụi học hành ở Đại học S. Nghe nói trường ấy yêu cầu rất khắt khe, Ninh Ninh chắc phải vất vả lắm!"

 

Loading...