HÒA PHONG DU - Chương 5.2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:29:15
Lượt xem: 2,305

Ta nghĩ Lăng Du là người thù dai nhớ lâu, chủ tử trừ tiền công mấy tháng, hắn liền làm việc lơ là, vậy mà giờ thậm chí còn không muốn đưa thỏ, xong còn ném luôn...

Nhưng ta nhanh chóng nhận ra mình đã sai.

Là tập kích đêm.

Lăng Du thân thủ như quỷ mị, chỉ trong một hơi thở đã đến bên xe ngựa, chặn đứng mũi tên, phản lại một cú, trúng giữa trán kẻ áo đen.

Tốc độ nhanh, lực chuẩn khiến người ta thán phục, ta bất giác thấy võ công của hắn còn cao hơn ta rất nhiều.

Ta rút thanh nhuyễn kiếm bên hông lao tới, đánh lui đám áo đen đến gần xe ngựa, bảo vệ quanh xe, cảnh giác xem có ai nữa tấn công không.

Thực ra ta đã phát hiện có người theo dõi đoàn xe, mỗi ngày ít nhất ba lượt, nhưng đều bị Lăng Du và đồng đội giải quyết dễ dàng. Lần này tấn công mạnh mẽ, có vài cao thủ, ta lạnh lùng quan sát.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Chủ nhân xe ngựa rốt cuộc là ai mà lôi kéo nhiều cao thủ đến vậy, lại có người như Lăng Du bảo vệ?

Và tại sao sư phụ lại bảo ta hạ độc hắn ta—

"Đánh nhau mà thất thần là thói xấu." Lăng Du kéo ta ra sau lưng hắn, dùng kiếm của ta đỡ một đòn.

Thanh nhuyễn kiếm vang lên, kéo ra ngân sắc kiếm hoa, mắt Lăng Du sáng rực: "Kiếm tốt."

Ta không biết sao lại cảm thấy hắn như đang nói hai nghĩa.

Nhìn bóng dáng màu mực của hắn lướt quanh xe ngựa, thật ra hắn chưa dùng hết sức, cả đoàn xe lấy xe ngựa làm trung tâm, có tầng tầng hộ vệ bảo vệ, Lăng Du giữ vòng cuối cùng, xử lý tên áo đen b.ắ.n tên ta.

"Lăng Du," chủ xe ngựa giọng bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngoài chiến đấu, "Lần này người phái tới khác rồi, có lẽ mấy đội khác bị phát hiện."

Ta nhạy bén nhận ra ý ngoài lời, tức là họ đang bị truy sát, chia thành nhiều đội để gây nhiễu địch, trước đây là dò xét, lần này là cao thủ, tức là địch đã biết trong đội này có người họ tìm?

Họ tìm ai? Chủ xe ngựa?

Lăng Du gật nhẹ, đưa tay ra sau với tìm, nắm lấy bàn tay mềm mại của ta... chuẩn xác, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta chưa kịp xấu hổ, thanh nhuyễn kiếm của ta đã bị hắn rút đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-phong-du/chuong-5-2.html.]

Ta luôn thích chiêu thức tiêu sái đẹp mắt, nghĩ rằng hiệp khách nên ưu nhã khoe khoang phong độ, nhưng không ngờ chiêu thức giản đơn lưu loát cũng có thể đẹp mắt như vậy.

Chiêu thức của Lăng Du không phải là chiêu thức đẹp đẽ của thiếu hiệp, mà là sát chiêu thực sự.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã nhập vào đám người, cục diện từ giằng co giờ chuyển thành bị áp đảo một chiều.

Mỗi lần ra chiêu đều dứt khoát, không do dự, kiếm như rắn trắng phun nọc, tiếng kêu vang lên, m.á.u b.ắ.n tung tóe, sau tia sáng bạc, m.á.u đỏ b.ắ.n đầy đất.

Phiên nhược du long, uyển như kinh hồng (Nhẹ nhàng như rồng lượn, đẹp như hồng hạc).

Đó là dáng vẻ hắn dùng kiếm.

Ta sờ vào tay vừa được Lăng Du chạm qua, chỗ đó nóng bỏng, còn nóng hơn cả mặt ta.

Chắc ta đã đỏ mặt rồi.

"Sao mặt ngươi đỏ như mắt thỏ vậy."

So sánh kỳ cục, ngươi có thù với thỏ à, sao cứ nhắc đến thỏ?

Chủ xe ngựa còn có thời gian mở cửa nhìn ra ngoài, lần đầu ta thấy mặt hắn, dù luôn tò mò nhưng lúc này không để ý, vội che mặt: "Lạnh, lạnh mà!"

Chủ xe ngựa cười: "Không phải đâu. Tiểu nha đầu, có phải ngươi thích Lăng Du nhà ta rồi?"

Ai thích hắn chứ!

Ta trừng mắt nhìn ông ta.

Chủ xe ngựa quả có đôi mắt tinh tường, ông ta trẻ hơn ta tưởng, không phải trẻ trung như Lăng Du, mà là một nam nhân chín chắn, mày kiếm mắt sao, anh tuấn nho nhã.

Ừ, có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra ai?

Ta đờ đẫn nhìn ông ta, quên mất lời trêu chọc: "Ngươi thích hắn?"

Lý do ta vào đoàn xe là vì thích Lăng Du ngay từ lần đầu gặp, sao giờ mới "thích hắn"?

Nhưng sau lời này của chủ xe ngựa, đầu ta trống rỗng, thái dương đập thình thịch, chỉ có hình ảnh Lăng Du như rồng lượn trong đầu, không thể nghĩ gì khác, cũng không phát giác thật ra ông ta đang chế nhạo cùng thăm dò mình.

Bình luận

12 bình luận

Loading...