Hoa Nương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:17:13
Lượt xem: 189

Cung nữ nghe lời liền đi hỏi thăm. Ước chừng qua một chén trà, nàng lại vội vàng trở về.

“Bẩm tiểu chủ, là Hàn tú nữ của Trữ Tú cung đang đánh đàn. Nô tỳ cùng cung nữ bên người nàng hàn huyên một chút.”

“Cung nữ đó nói Hàn tú nữ không nghe khuyên bảo nhất định muốn đánh đàn, còn nói Thục phi nương nương không vui khi nghe đàn khẳng định là bởi vì nàng không biết đánh.”

Ta thở dài. Vào cung ngày đầu tiên, đã có người vi phạm quy tắc. Chỉ mong các nương nương địa vị cao kia không giận chó đánh mèo.

“Tiểu chủ, nghe nói Trần tú nữ cùng tiến cung đã bị lật bài.”

“Biết rồi.”

Ta nhàn nhạt ừ một tiếng: “Chỉ cần để mắt đến Hàn tú nữ là được rồi, những chuyện khác ngươi không cần xen vào.”

Ngày thứ hai vừa tỉnh dậy, cung nhân được ta dặn dò tối hôm qua đã ở bên ngoài cầu kiến.

“Tiểu chủ, Hàn tú nữ th ắt c ổ t ự s át, nha hoàn của nàng cũng đi theo chủ.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.

Những tú nữ trước khi vào cung không biết tên nhau, sau khi vào cung chỉ biết gọi là Vương tú nữ cùng Hàn tú nữ.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã chet ba người. Hoàng cung này rốt cuộc đang tồn tại thứ khủng khiếp gì vậy, lại khiến cho người ta t ự s át sau khi vi phạm quy tắc.

Ta cảm giác mình đang ở trong sương mù vô tận, bốn phía đều có bầy sói vây quanh. Bọn họ đang chờ ta phạm sai lầm, sau đó nhào tới x é n át ta.

“Đi thôi, đi thỉnh an trước.”

Bây giờ không có thời gian để suy nghĩ về những điều này. Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đi tới Cảnh Nhân cung thỉnh an Thục phi nương nương.

Trên quy tắc đã nói, lúc thỉnh an Thục phi nương nương thì không thể đến muộn. Vừa mới ra khỏi cửa, lại đụng phải Tô Hàm và Tạ Tương.

Sắc mặt Tạ Tương có chút tái nhợt, nhưng nàng ấy vẫn cố gắng chào hỏi chúng ta.

“Tạ tỷ làm sao vậy?”

Ta có chút nghi hoặc, hôm qua chúng ta giải tán cũng không tính là muộn, sao bộ dạng của nàng ấy lại như không được ngủ ngon.

“Khiến muội muội lo lắng rồi, hôm qua trong phòng Hàn tú nữ náo loạn đến nửa đêm, làm cho ta khó chịu mà thôi.”

Nàng xoa xoa mi tâm: “Chuyện cụ thể chờ thỉnh an Thục phi nương nương xong rồi hãy nói, hiện tại cũng nói không hết.”

Lúc chúng ta vội vã chạy tới, còn chưa tới một chén trà đã đến giờ Thìn. Thục phi nương nương ngồi ở phía trên, ung dung quý phái.

Nàng dường như cũng không thèm để ý chuyện chúng ta đến thỉnh an, đợi chúng ta hành lễ xong liền phất tay bảo chúng ta ngồi xuống bên cạnh.

Bầu không khí ở Cảnh Nhân Cung không tệ, tất cả mọi người đều đang trò chuyện về những việc ngày thường của mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng nói tới chuyện thú vị Thục phi cũng sẽ tiếp lời một hai câu.

Không khí trong đại điện hoà hợp, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói xinh đẹp.

“Tối hôm qua hầu hạ Thánh Thượng có chút mệt mỏi, sáng nay lười biếng nên ngủ thêm một lát. Thục phi tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ.”

Toàn bộ người trong đại điện tựa như bị cho uống thuốc câm, đều yên tĩnh lại.

Hôm qua Trần tú nữ được ân sủng, nay lại ăn mặc xa hoa, một nha hoàn đang đỡ tay nàng dẫn vào.

Thật ngu xuẩn, hôm qua mới được sủng, hôm nay liền bò lên đầu Thục phi nương nương.Lá gan thật sự còn lớn hơn trời.

“Trách ngươi?” Thục phi giơ tay, cầm khăn lau khóe miệng dính kẹo, nhìn về phía bên kia ánh mắt lãnh đạm.

“Ngươi cho rằng bổn cung không có lá gan đó sao?”

Nàng nhướng mày liễu, cầm lấy chén nước trà nóng hổi ném về phía chân của Trần Tú Nữ.

“Chỉ là một tú nữ nho nhỏ mà thôi, ở trong cung còn không phải là nô tỳ sao? Lại còn dám làm mất mặt bổn cung?”

Chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, âm thanh cả kinh đến mức chúng ta không dám thở mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-nuong/chuong-3.html.]

“Bổn cung đã nói sao? Trước giờ Thìn tất cả phải đến thỉnh an. Ngươi ngược lại, ỷ vào được ân sủng nên đến muộn nửa canh giờ đúng không?”

“Người đâu, tú nữ Trần thị bất kính với bổn cung, kéo xuống đánh chet. Đánh ngay trong viện cho bổn cung, để cho các tỷ muội khác cũng biết được kết cục khi không tuân thủ quy củ.”

Ánh mắt của nàng lướt qua mỗi người đang ngồi ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Trần Tú Nữ. Sắc mặt Trần Tú Nữ thay đổi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng chống đỡ như cũ.

"Cho dù ngươi là một trong tứ phi cũng quá đáng quá rồi, hôm qua ta mới được ân sủng hôm nay liền giet ta. Ngươi để mặt mũi của Thánh Thượng ở đâu? Để Hoàng hậu nương nương ở đâu?"

“Bổn cung sợ cái gì?” Nàng phất phất tay: “Toàn bộ người trong cung có ai không biết bổn cung mới là người cầm quyền chân chính trong hậu cung này? Hoàng hậu có đáng là cái gì? Mau kéo xuống đừng làm bẩn mắt bổn cung.”

Trần tú nữ bị kéo xuống, ngoài điện truyền đến tiếng côn gỗ nện vào thịt cùng tiếng cầu xin tha thứ của Trần tú nữ.

Chẳng bao lâu, giọng nói của nàng ta dần trở nên yếu ớt hơn.

“Bổn cung mệt rồi, các vị tú nữ mời trở về đi.”

Thục phi nhấp một ngụm trà thị nữ bưng lên, tựa vào giường lười biếng mở miệng.

Không khí trong điện bắt đầu linh hoạt trở lại, mọi người từng tốp năm tốp ba đi trước hành lễ rồi rời khỏi Cảnh Nhân cung.

Mới ra khỏi cung, ta đã đuổi theo Tạ Tương đang đi phía trước. Ta theo kịp bước chân nàng ấy, nhỏ giọng hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Hàn tú nữ.

Nàng nhìn những người xung quanh, lắc đầu. Ý bảo về phòng trước rồi nói sau.

Cũng đúng, tai vách mạch dừng, việc này không thích hợp nói ở bên ngoài. Sau khi chúng ta cùng nhau trở về phòng Tạ Tương, nàng ấy như mất hết sức lực trực tiếp ngồi xuống đất.

Nàng che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở, cả người run lên vì khóc. Một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

“Để các muội muội chê cười rồi." Nàng lau nước mắt mới mở miệng lần nữa.

“Đêm qua ta không ngủ được, lại nghe phòng bên cạnh ầm ĩ, ta muốn đi xem tình huống thế nào.”

“Tạ tỷ tỷ lá gan tỷ cũng quá lớn rồi.” Tô Hàm và ta liếc nhau, có chút không thể tin nổi.

"Tỷ không sợ vi phạm những quy tắc kia rồi xảy ra chuyện sao?"

“Ta lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy. Dù sao người phòng bên cạnh khóc quá thảm...... Hơn nữa trên tay ta còn có phù chú.”

Nàng như đang nhớ lại tối hôm qua đã nhìn thấy cái gì, sắc mặt hoảng sợ.

“Nhưng ta rất cẩn thận, không trực tiếp mở cửa...... Ta thấy Hàn Tú Nữ biến thành một con quái vật, nàng đang ôm thị nữ của mình rồi nhai. Nàng ta lúc ấy cũng nhìn thấy ta, trực tiếp lao về phía ta. Ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.”

Lời nói của Tạ Tương có chút lộn xộn.

“Cái gì?” Ta có chút không hiểu những lời này: "Ôm rồi nhai là có ý gì?"

“Hẳn là đang ăn thịt người thị nữ kia.”

Tô Hàm đột nhiên nói tiếp: “Ta vẫn cảm thấy có chút vấn đề.”

Nàng cầm bút chấm mực, vẽ vài vòng trên giấy.

“Chuyện hai ngày nay các ngươi còn nhớ không? Tú nữ chet trước khi vào cung, tú nữ đưa đứa bé về cung, tú nữ đánh đàn và tú nữ đến muộn. Các nàng vi phạm quy củ chỉ định trong cung, sau đó chet. Nhưng những cái chet này đều là t ự s át hoặc là bị ban chet.”

Con ngươi của nàng rất đen, lúc nhìn về phía chúng ta giống như một đầm nước đọng không hề có sức sống.

“Ta nhận được tin tức là Hàn tú nữ tr eo c ổ t ự t ử. Nhưng Tạ tỷ tỷ lại nói nàng biến thành quái vật. Còn có Trần tú nữ vừa mới bị Thục phi đ ánh gậy chet, rõ ràng nghe được tiếng kêu khóc, nhưng lúc ra cửa lại không thấy bất kỳ dấu vết hay ngửi được bất kỳ mùi gì. Điều này rõ ràng là không đúng.”

Lời nói của nàng ấy đánh thức ta. Ta không ngửi thấy hay nhìn thấy gì khi ra khỏi cung Thục phi.

Thế cho nên ta đã bỏ qua sự thật Trần tú nữ có phải bị đ ánh gậy đến chet ở trong sân không.

“Vậy rốt cuộc thứ gì đã giet các nàng?”

Nàng viết hai chữ lên tờ giấy.

[Hoàng hậu]

Bình luận

0 bình luận

    Loading...