Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoa Khôi Giả, Trà Xanh Thật - Chương 10: Kết

Cập nhật lúc: 2024-08-07 20:03:11
Lượt xem: 4,400

“Là lớp trưởng, tôi có trách nhiệm chăm sóc các bạn học, mọi người nể mặt tôi, cũng gọi cô là hoa khôi.”

 

“Tôi nghĩ hoa khôi không chỉ đẹp về khuôn mặt mà còn đẹp về tâm hồn. Tôi từng nghĩ rằng cô gái từ nông thôn đến ít nhất sẽ có trái tim chân thành và trong sáng, nên cô xứng đáng với danh hiệu hoa khôi.”

 

Hứa Thiến Thiến bắt đầu run rẩy, có lẽ cô ta cũng nhớ lại bản thân khi mới vào trường, e dè và tự ti như thế nào, đối xử với người khác rất nhút nhát và khiêm tốn như nào.

 

“Sau này cô quá tự tin, tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô, nhưng cô chỉ nghĩ là tôi đang nhắm vào cô.”

 

“Tôi chưa bao giờ muốn hại cô, nhưng cô không nên tự coi thường mình, dụ dỗ Tống Kiều Vân. Vì vậy, cô không xứng đáng với danh hiệu hoa khôi.”

 

Hứa Thiến Thiến điên cuồng ôm đầu, lẩm bẩm, “Không thể nào, còn cuộc bình chọn hoa khôi thì sao? Mọi người đều chọn tao mà.”

 

Tôi nhếch miệng, “Cô nói cuộc bình chọn đó à, tôi đã bỏ ra vài vạn để mua phiếu bầu.”

 

Hứa Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng nói, “Vậy là mày đùa giỡn tao, mày thật không biết xấu hổ.”

 

Tôi nắm chặt cổ cô ta, cười lạnh, “Vậy còn lúc cô và Tống Kiều Vân đùa giỡn tôi thì sao?”

 

“Để tôi nói cho cô biết, Hứa Thiến Thiến, tôi là người tử tế, nhưng tôi không dễ bị bắt nạt.”

 

“Cô dám đùa giỡn tôi, tôi có thể khiến cô khốn khổ.”

 

“Chỉ là danh hiệu hoa khôi thôi mà, tôi đã có thể nâng cô lên được, cũng có thể hạ bệ cô.”

 

Tôi hất Hứa Thiến Thiến xuống đất, cô ta sợ hãi nhìn tôi.

 

“Việc này của cô gây ảnh hưởng tiêu cực, nhà trường đã quyết định đuổi học cô.” Tôi lạnh lùng nói.

 

Hứa Thiến Thiến đột nhiên khóc nấc lên. 

 

Cô ta thực sự là học sinh xuất sắc của cả làng. 

 

Bị đuổi học, cuộc đời cô ta coi như xong.

 

Hứa Thiến Thiến bắt đầu quỳ xuống cầu xin tôi, nhưng tôi không mềm lòng. 

 

Trẻ con đều biết, làm sai phải chịu trách nhiệm. 

 

Không thể chỉ vì cô ta khóc mà coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Sau khi Hứa Thiến Thiến rời đi, Tống Kiều Vân bắt đầu liên tục tìm tôi để quay lại, nói tôi mới là tình yêu đích thực của anh ta. 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Anh ta lại thể hiện như lúc đầu theo đuổi tôi. 

 

Anh ta sẵn sàng chạy khắp thành phố vào nửa đêm, chỉ để đợi cửa hàng bán món ăn sáng tôi thích nhất mở cửa. 

 

Anh ta còn vụng về học thủ công, thức trắng đêm để đan một chiếc khăn choàng cho tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-khoi-gia-tra-xanh-that/chuong-10-ket.html.]

Anh ta thậm chí còn mặc trang phục hề buồn cười vào những ngày nóng bức, diễn những trò vui để làm tôi cười.

 

Tôi thực ra chưa bao giờ nói với anh ta rằng gia đình tôi không phá sản. 

 

Hôm đó, Tống Kiều Vân hớn hở chạy đến trước mặt tôi, phấn khởi nói, “Tinh Nhược, anh đã trả hết các khoản nợ, từ giờ tiền anh kiếm được đều sẽ là của em.”

 

Tống Kiều Vân là người tham tiền, nhưng giờ anh ta lại muốn đưa tiền cho tôi. 

 

Tôi nhướng mày hỏi anh ta, “Tại sao?”

 

Tống Kiều Vân cúi đầu, “Lê Tinh Nhược, anh đã nói với em rất nhiều lần, anh thực sự đã thay đổi, nhưng em không tin anh, đúng không?”

 

Kể từ khi Hứa Thiến Thiến và anh ta trở mặt, Tống Kiều Vân đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra trên thế giới này, tôi đã từng đối xử tốt nhất với anh ta.

 

Nhưng anh ta đã phụ lòng tốt của tôi, anh ta hối hận rồi.

 

Anh ta nói, “Anh thực sự hối hận, anh muốn chúng ta bắt đầu lại, lần này để anh yêu em.”

 

Tôi nhổ vào anh ta. 

 

Tình yêu đến muộn chẳng đáng giá.

 

Mắt Tống Kiều Vân đỏ lên, uất ức nói, “Anh biết anh không xứng, nhưng anh thực sự yêu em.”

 

“Lúc chúng ta chia tay, rõ ràng em rất luyến tiếc.”

 

“Dù em không yêu anh, nhưng cũng đừng ngăn cản anh đối xử tốt với em.”

 

“Gia đình em phá sản rồi, để anh cho em một ngôi nhà mới được không?”

 

Tôi lại nhổ vào anh ta. 

 

Anh ta đang nguyền rủa ai vậy. 

 

Tôi mỉm cười nói, “Xin lỗi nhé, anh mất cơ hội làm anh hùng rồi.”

 

“Nhà tôi không phá sản, tôi lừa anh thôi.

Và, ai luyến tiếc anh chứ, được rời xa anh, tôi mừng không hết.”

 

Tống Kiều Vân đứng sững sờ.

 

Tôi tạm biệt anh ta, không gặp lại nữa.

 

Xa xa, Tiểu Ngư đang mỉm cười chờ tôi. 

 

Tôi nghĩ, mất một gã đàn ông cặn bã cũng không có gì đáng sợ, một cuộc sống mới sẽ luôn bắt đầu.

 

(Hết)

 

Loading...