HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 6.2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:09:23
Lượt xem: 3,939

Những điều đó đều không xảy ra.

Một đôi tay xương xẩu nâng khăn hỉ trên đầu ta lên, ta ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt hổ ngà ngà say.

Ta nhìn chằm chằm thấy ánh mắt Lục Xuyên từ mơ hồ đến nghi hoặc rồi tỉnh táo.

Hắn hỏi: “Cô là ai?”

Ta đáp: “Tỷ phu, ta là Hạnh Nhi.”

Hắn hoàn toàn tỉnh rượu, mặt đỏ bừng lên.

“Dương đồ tể nổi điên gì vậy, đến cả con gái mình cũng không nhận ra?”

Ta mặt đầy xấu hổ, để tránh làm trò cười thêm nữa, đành thành thật kể rõ mọi chuyện.

Lục Xuyên nghe xong cười đến tức giận.

“Thời buổi này cái gì cũng xén bớt, ngay cả nương tử của lão tử cũng thu nhỏ?”

Ta không dám lên tiếng, hôm nay là lần đầu gặp hắn, chưa rõ tính tình hắn ra sao.

Trước đây chỉ nghe danh Lục Tiêu Đầu, mọi người nhắc đến hắn, chỉ nói người này tính tình nóng nảy, trước đây có kẻ không biết điều muốn cướp tiêu của hắn, hắn cầm một thanh đại đao đi đến nhà tên cướp, nói chưa được mấy câu đã muốn c.ắ.t c.ổ người ta.

Lục Xuyên không có gia đình, không có nhược điểm, ra tay không màng sống chết.

Tên cướp cũng là lần đầu làm việc này, đâu ngờ gặp xui xẻo, không chỉ đảm bảo sẽ không đánh vào tiêu cục của Phúc Uy nữa, còn kéo hắn bái huynh đệ.

Từ đó, cái tên “Sát Thần” của Lục Tiêu Đầu không bao giờ phai nhạt.

Trong lòng ta thật sự bất an.

Lúc này Lục Xuyên ngồi vắt chân lên bàn, thấy ta như con chim cút co ro trên giường, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Hắn mất kiên nhẫn: “Có gì nói!”

Ta hít một hơi sâu, “Tỷ phu, đừng làm khó cha mẹ ta, được không?

“Huynh nếu chê ta nhỏ, để ta lớn thêm hai năm nữa… Ta tuy từ nhỏ ốm yếu, nhưng cha mẹ đã nuôi dưỡng ta tốt, từ lâu không cần uống thuốc nữa…”

“Đừng lo.” Hắn đột nhiên ngắt lời ta, gương mặt góc cạnh rõ ràng trong ánh nến mờ ảo, “Lễ đã xong, nếu ta đưa cô về, cô còn sống được không, thật xem ta là kẻ vô lại sao?”

Ta ngẩn người, cảm giác bất an trong lòng tức khắc tan biến.

Xem như qua được cửa này.

“Tỷ phu, Nhị thúc nói không sai, huynh quả nhiên là một anh hùng!”

“Đừng gọi ta là tỷ phu! Người khác nghe thấy còn tưởng ta là Lục Xuyên chơi trò gì đó, cô cứ theo họ gọi ta là Xuyên ca.”

Ta nhanh chóng sửa miệng, “Xuyên ca, huynh đúng là anh hùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-6-2.html.]

Hắn cười khẩy một tiếng, đứng dậy đi đến bên giường.

Ta giật mình, theo bản năng co lại vào góc giường.

Hắn liếc xéo ta, “Sợ cái gì, ta không động vào cô.”

Ta nhìn hắn ôm chăn dưới đất, nằm xuống.

“Ngủ đi, mai ta sẽ mua một cái giường đặt ở phòng phía Tây, sau này cô ngủ ở đó.”

Ta cũng nằm xuống giường, cảm thấy Lục Xuyên không giống với lời đồn.

Vì vậy, ta cũng mạnh dạn hơn một chút.

“Xuyên ca, huynh biết võ công không?”

“Ngủ.”

“Ừ.”

“Xuyên ca, đèn còn sáng lãng phí quá.”

“Ngủ đi.”

“Được.”

“Xuyên ca, huynh ngủ được không?”

Ta nghe thấy dưới đất vang lên tiếng thở dài rất nhỏ.

Ta vừa nâng người dậy, muốn nhìn xem có phải làm phiền hắn không, thì thấy hắn nhặt một hạt lạc dưới đất, tùy tay ném về phía cây nến.

Rồi trong phòng chìm vào bóng tối.

“Wow! Chiêu này gọi là gì?”

“Chiêu này gọi là không ngủ nữa thì lần sau đánh vào đầu cô.”

Ta ngoan ngoãn nằm xuống, “Xuyên ca, huynh tốt lắm, là anh hùng.”

Hắn không trả lời ta nữa.

Mơ màng, ta nghe thấy một câu:

“Chỉ có cô, cô nương ngốc nghếch này mới nghĩ ta là anh hùng.”

Bình luận

39 bình luận

Loading...