HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 4 + 5 + 6.1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:06:23
Lượt xem: 5,293

4

Tỷ tỷ bỏ trốn, cha mẹ nghe lời thẩm, đưa ta lên kiệu hoa của tiêu cục.

Mẹ và thẩm giúp ta mặc giá y, ta vẫn chưa hoàn hồn.

Tân nương này, sao lại là ta?

"Mẹ" ta gọi bà, "con chưa đến tuổi..."

Mẹ ta tỏ vẻ không đành lòng, một tay xoa đầu ta, một tay xoa bụng mình.

"Hạnh nhi, giúp cha mẹ, khi gặp Lục tiêu đầu, nói con đã mười lăm.

"Lang trung nói trong bụng mẹ là con trai, mẹ không thể bị đánh."

À...

Tuổi già rồi vẫn có con.

Ta không nói được gì.

Thực ra trong lòng ta biết, cha mẹ luôn muốn có con trai.

Cha ta muốn có con trai nối dõi tông đường, mẹ ta thì vẫn canh cánh chuyện bà nội mười bốn năm trước.

Bây giờ, bà có con trai, dường như có vốn để trả thù bà nội.

Thẩm nói: "Hạnh nhi, lúc nhỏ con sức khỏe không tốt, cha mẹ vì con mà tiêu nhiều tiền để chăm sóc, con đành lòng nhìn họ bị đưa đến nha môn sao?"

Ta không đành lòng.

Nhưng trong lòng không vui.

Nhị thúc nói: "Lục tiêu đầu biết võ công."

Ta tự đội khăn voan, "Khi nào đi?"

5

Trong những câu chuyện của Nhị thúc, các hảo hán lục lâm, các hiệp sĩ giang hồ đều là những anh hùng không câu nệ tiểu tiết, phóng khoáng và hào sảng.

Ta nghĩ, nếu là anh hùng, hẳn sẽ không làm khó ta.

Nhưng… dù có làm khó ta, ta cũng chẳng thể làm gì được.

Rốt cuộc người mà trước đây hắn chọn vốn dĩ là tỷ tỷ, lý ra ta phải gọi hắn một tiếng “tỷ phu”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-4-5-6-1.html.]

Điều an ủi duy nhất là, trước đây cha mẹ không công khai chuyện tỷ tỷ lấy chồng, chỉ nói với người ngoài rằng con gái trong nhà đã đính hôn, nếu không chuyện tỷ muội thay nhau xuất giá này đã đủ để mọi người trong trấn bàn tán suốt nửa tháng.

Người ngoài nói gì cũng được, so với việc cha mẹ bị đánh đòn, điều này còn dễ chịu hơn nhiều.

Cha mẹ ta không phải kẻ tàn nhẫn, trước khi ta lên kiệu hoa, cha nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt đỏ hoe:

“Hạnh Nhi, việc này cha mẹ có lỗi với con, nếu sau này tướng công con không tốt với con, con cứ hòa ly, cha mẹ nuôi con cả đời.”

Ngươi thấy đấy, trên đời có rất nhiều việc, sao có thể hoàn toàn phân rõ trắng đen?

Cha mẹ ta không phải không thương ta, mà chỉ là quan tâm đến đệ đệ chưa ra đời hơn mà thôi.

Ta không phải không oán hận họ, nhưng cũng không thể bỏ qua những ngày tháng ấm áp cùng nhau.

Có đôi khi, sống hồ đồ một chút, cũng là điều tốt.

Đầu đội khăn hỉ, ta không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không thấy rõ tương lai của mình.

6

Lục Tiêu Đầu tên là Lục Xuyên, vì cưới vợ, nên đã mua một căn tiểu viện gần tiêu cục.

Tiểu viện không lớn, chỉ có một sảnh và phòng phía Tây, nên khách đến uống rượu mừng trực tiếp ngồi ngoài sân, ta ngồi trong phòng nghe bên ngoài náo nhiệt.

Không biết bên ngoài uống bao nhiêu vòng, ta ngồi đến m.ô.n.g cũng tê rần mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Ta dứt khoát bỏ khăn hỉ ra, mò đến bàn lấy điểm tâm ăn.

Theo cách họ uống rượu bên ngoài, Lục Xuyên hẳn đã uống say, đâu quan tâm ta có giữ quy củ hay không.

Ta không đỡ hắn vào đã là may.

Ai ngờ, ta còn đang cầm nửa miếng bánh đào tô, ngoài cửa đột nhiên vang lên một câu:

“Đi đi đi! Các ngươi mau về đi, ai dám làm loạn phòng tân hôn dọa tân nương của ta, sau này không cho theo ta ra tiêu.”

Ta vội vàng đặt bánh đào tô xuống, kéo khăn hỉ lên và nhanh chóng ngồi lại giường.

Người ngoài cười đùa trêu chọc Lục Xuyên, may mà không ai không biết điều, nói đùa vài câu rồi ai nấy cũng rời đi.

Ngoài sân trở nên yên tĩnh, ta nghe thấy tiếng cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.

Kèm theo tiếng bước chân rõ ràng tiến lại gần, ta âm thầm nắm chặt hỷ phục.

Rốt cuộc ta vẫn cảm thấy chột dạ, trong lòng diễn đủ loại cảnh Lục Xuyên nổi giận lôi đình, thậm chí lo lắng hắn say rượu rồi, sẽ trực tiếp đuổi ta về.

Thật mất mặt…

Bình luận

39 bình luận

Loading...