HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 25 + 26

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:37:35
Lượt xem: 3,970

25

"Xuyên ca..." ta nắm chặt áo của Lục Xuyên, "Chàng giả làm phu xe chạy trước, ta sẽ tìm cách cầm chân chúng."

Bị đánh hai mươi gậy ở nha môn làm tổn thương gân cốt, ta không chạy nổi.

Sơn tặc chẳng qua cướp của, cướp sắc, Lục Xuyên không mang theo ta có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Ta không có của, sắc đẹp thì có chút ít, nhưng giờ ta như một con búp bê rách nát, hy vọng đám sơn tặc này mắt cao một chút, cho ta một nhát kết liễu.

Trong thời gian ngắn, trong đầu ta thoáng qua vô số cách chết, càng nghĩ càng thấy đau khổ.

"Hức hức hức, Xuyên ca, kiếp sau chúng ta lại làm phu thê..."

Lục Xuyên quay đầu, thấy ta nước mắt nước mũi tèm lem, lại không dám khóc to, bỗng nhiên bật cười.

"Gan nhỏ như nàng còn muốn đi giang hồ? Nữ hiệp Trư Kiến Sầu?"

"Giờ là lúc nào rồi... Xuyên ca chàng bị dọa sợ rồi sao?"

Tên sơn tặc cầm đầu mang một thanh đao to hơn nửa người, mặt đầy thịt, tóc rối bù tùy tiện búi trên đầu, cười nham hiểm tiến về phía chúng ta.

Hắn cười toe toét, "Đại ca, đại tẩu khóc cái gì vậy?"

"?"

Lục Xuyên đưa tay lau nước mắt cho ta, "Các ngươi xấu quá, dọa người ta khóc rồi."

26

Ta suýt nữa đã quên rằng, Lục Xuyên từng kết nghĩa với một nhóm sơn tặc.

Nhóm sơn tặc, à không, những hảo hán lục lâm từ trong rừng kéo ra một cái kiệu mềm, đưa ta lên sơn trại.

Trên cổng sơn trại treo mấy chữ lớn, có lẽ là tên sơn trại, nhưng tiếc là ta không nhận được mấy chữ đó, trước đây khi đi giao tiêu, ta thường đếm, còn Khúc thị ghi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-25-26.html.]

Nghe họ nói, đây gọi là "Thanh Sơn Trại".

Sơn trại này lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, có đủ cả nam phụ lão ấu, giống như một thôn trang.

Ta được an trí trong một căn nhà gỗ rộng rãi, bà lão trải giường thấy trên người ta có vết thương, còn trải thêm cho ta một cái đệm.

Ta nằm nghiêng trên giường, cảm thấy đời người như một vở kịch.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ ở trong sào huyệt của sơn tặc, cũng chưa bao giờ nghĩ Lục Xuyên, một tiêu sư, lại có thể trở thành sơn tặc.

Từ nhỏ ta đã muốn trở thành hiệp khách, nay lại trở thành nhân vật phản diện trong câu chuyện.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần sống sót, làm phản diện cũng có sao?

Trong sơn trại có thuốc trị thương hạng nhất, một tháng sau ta có thể chạy nhảy, cùng các bà lão làm vài việc lặt vặt.

Trong trại, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần có võ công, đều phải theo cùng xuống núi cướp tiêu, còn những người già yếu phụ nữ trẻ em thì ở lại trại lo việc vặt hằng ngày.

Chúng ta chuyên cướp tiêu xa và đoàn thương buôn của các quan lại quý tộc, đặc biệt là các đoàn xe chở lương thực, hễ có tin tức, Lục Xuyên nhất định dẫn người xuống núi.

Lúc đầu cũng có vài người không phục Lục Xuyên, sơn tặc và tiêu sư vốn dĩ không hợp nhau, nhưng sau khi theo Lục Xuyên xuống núi hai lần, họ liền gọi là "Xuyên ca".

Đại đương gia của sơn trại chính là người năm xưa suýt bị Lục Xuyên c//ắt cổ, những năm qua Lục Xuyên vẫn duy trì liên lạc với hắn, vì vậy Lục Xuyên thuận lý thành chương trở thành "quân sư" của sơn trại.

Quân sư nói, "cướp lương cướp binh khí".

Đại đương gia không hiểu, nhưng đại đương gia nghe lời.

Kho lương ở sau trại luôn đầy ắp.

Ban đêm, Lục Xuyên không có việc gì thì dạy ta dùng d.a.o găm, không phải để làm hại người mà để tự vệ.

Đại đương gia còn đùa, "Đại ca, sơn trại của chúng ta giờ là trại lớn trong vòng năm mươi dặm, ai dám làm hại đại tẩu chứ?"

Sau này, hắn không nói câu đó nữa.

Dưới núi loạn rồi.

Bình luận

39 bình luận

Loading...