Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỆ THỐNG GIAO NHẦM KỊCH BẢN "NGƯỜI LỚN” CHO TÔI RỒI! - C14

Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:28:25
Lượt xem: 2,896

14.

 

Tin tốt là, Thẩm Mệt cảm thấy bị tôi đùa giỡn. Chơi trò chiến tranh lạnh với tôi và bắt đầu phớt lờ mọi người.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tin xấu là Thẩm Úc cũng không để ý tới tôi.

 

Tôi hỏi hệ thống: [Làm sao vậy? Sao Thẩm Úc cũng không dỗ được.]

 

Hệ thống: [Cô dỗ anh ấy như thế nào?]

 

Tôi: [Miệng tôi sắp ngoác ra hai mét rồi, thế mà vẫn không hôn được anh ấy.]

 

Hệ thống: [Cô đừng cưỡng ép, cô phải dùng tình yêu cảm hóa anh ấy.]

 

Được thôi, bây giờ Thẩm Úc không chơi trò cưỡng chế nữa thì để tôi.

 

Tôi thay một cái váy nhỏ ra cửa: "Đêm nay có buổi họp lớp, mọi người không cần chờ em về ăn cơm.”

 

Thẩm Trừng nhìn sắc mặt Thẩm Úc, lại nhìn tôi: "Được… thôi.”

 

Thẩm Mệt lập tức đứng dậy: "Có phải lại là cái thằng hôm đó chờ ở cửa nhà không? Em cũng muốn đi.”

 

Tôi xua tay: "Không cần đâu, tài xế sẽ đưa chị đi.

 

Thẩm Mệt cười cười, ánh mắt lại tối sầm.

 

“Chị đúng là tuyệt tình thật đó - -”

 

Thẩm Úc nhướng mày, trước khi tôi đi ra ngoài một câu cũng không nói.

 

Nhưng không khí xung quanh anh ấy lại u ám đến có chút thô bạo.

 

Trước khi ra cửa tôi nghe được nội tâm của Thẩm Trừng:【Đến rồi, đến rồi! Cuối cùng cũng sắp có chuyện để hóng rồi.】

 

Tôi uống đến say mèm, gọi điện thoại cho Thẩm Úc.

 

“Anh, em say rồi.”

 

Giọng nữ say ba phần, diễn đến tan nát lòng người.

 

"Gọi điện thoại cho tài xế, gọi cho anh làm gì?”

 

Ngữ khí anh ấy lạnh như băng.

 

Mười phút sau, tôi nhìn thấy Thẩm Úc, cùng ánh mắt nóng rực của anh.

 

Đàn ông mạnh miệng thật!

 

Tôi giả vờ choáng váng, tay chân bủn rủn vô lực.

 

Khi nhào vào trong n.g.ự.c Thẩm Úc, một làn hương gỗ lạnh bao lấy tôi.

 

Tôi ghé vào tai anh ấy, nhỏ giọng nỉ non: "Anh, em muốn tấm ảnh kia.”

 

Thẩm Úc “kéo” tôi lên, ôm tôi vào lòng: "Vì sao muốn?”

 

Ánh mắt anh ấy thâm thúy mà nóng bỏng, giống như muốn nuốt chửng tôi.

 

Tôi cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể mãnh liệt của Thẩm Úc, ghé vào tai anh cọ cọ: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/he-thong-giao-nham-kich-ban-nguoi-lon-cho-toi-roi/c14.html.]

"Anh, chúng ta về nhà đi. Thẩm Trừng và Thẩm Mệt không có ở đây, em mới mua áo ngủ mới.”

 

 

15.

 

Tôi gọi điện trước bảo Thẩm Trừng tách Thẩm Mệt ra.

 

Thẩm Trừng động viên tôi online: [Bé Chanh cố lên!]

 

Thẩm Úc vừa mở cửa, tôi liền ấn anh ấy lên tường hôn.

 

Anh ấy không trốn, nhưng cũng không trả lời tôi.

 

Cho đến khi môi tôi tê dại, anh ấy nhìn tôi, ngữ khí như sục sôi: "Vì sao muốn tấm ảnh đó?"

 

Lúc này, tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy:【 Thẩm Mệt cũng từng cùng em ấy làm như vậy sao? 】

 

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Không có, Thẩm Úc, chỉ với anh.”

 

Thì ra anh ấy vẫn luôn muốn nhận được câu trả lời thẳng thắn, trực tiếp.

 

Cả người tôi nóng rực, hai tay đặt lên cổ Thẩm Úc: "Anh, em muốn ảnh, cũng muốn anh.

 

Một trận rung chuyển nghiêng ngả, Thẩm Úc đè tôi xuống dưới thân.

 

Khi tôi kịp phản ứng, trong mắt anh ấy đã tràn đầy lửa tình.

 

Hương gỗ trầm, lạnh nuốt chửng lời nói và hơi thở của tôi, một lực lượng khó có thể kháng cự, khiến suy nghĩ của tôi trống rỗng.

 

Tôi đã không còn tinh lực đi chú ý tiến độ công lược đang thay đổi trên bảng, chỉ theo bản năng ôm chặt anh ấy.

 

Khi Thẩm Trừng và Thẩm Mệt trở về, tôi đã thay áo ngủ mới.

 

Thoạt nhìn phòng khách vô cùng sạch sẽ cùng vỏ ghế sô pha đã thay ra, có chút giấu đầu hở đuôi......

 

Thẩm Trừng che miệng, nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Mệt.

 

Cô cười có chút hả hê khi người gặp họa.

 

Thẩm Mệt lạnh mặt đưa thư thông báo cho tôi.

 

"Thư thông báo trúng tuyển đã gửi tới nhiều ngày rồi, chị..."

 

Thẩm Úc vừa mới tắm xong đi ra, lông mày ướt sũng.

 

Thẩm Mệt trừng to mắt, há miệng: "Ban ngày ban mặt, anh tắm cái gì?

 

Không ai trả lời câu hỏi này của cậu ấy.

 

Tôi vô cùng hài lòng nhìn giá trị công lược 100% trên bảng.

 

Đối với hệ thống nói: [Đừng giả ch nữa, hiện tại tôi có thể trở về thế giới hiện thực rồi chứ?]

 

Hệ thống xoa xoa tay, lấy lòng nói: [Tôi có từng nói với cô rằng thế giới bên ngoài đã sụp đổ chưa?]

 

Tôi: [Liên quan gì đến tôi?]

 

Hệ thống lấy lòng nói: [Huhu, là như vậy, tôi vừa mới nhận được thông báo của lập trình viên, có nhân vật ác độc đã phá hủy con đường trở về thế giới hiện thực. Trình tự sửa chữa cần bốn năm.]

 

 

Loading...