Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 03:58:15
Lượt xem: 189

6.

 

Ngày thứ hai sau khi ta từ cung trở về, Tần Bạch quyết định từ hôn, hắn ấn cho ta cái danh ghen tỵ, không hiền thục…, còn thiếu điều gọi thẳng ta là nữ nhân chua ngoa.

 

Sau đó, các quý nữ trong kinh thành liên tiếp đưa gửi thiệp mời, mời ta tham gia đủ các loại yến hội. Ta biết các quý nữ nhàm chán đó đang nóng lòng tìm hiều rõ là chuyện gì, dù ta không cảm thấy gì nhưng cũng không muốn thành trò tiêu khiển của họ.

 

Mẫu thân ta từ chối tất cả lời mời. Tình cờ cũng sắp đến đại thọ 80 của ngoại tổ mẫu ta. Ta ở nhà đóng cửa không ra ngoài nửa tháng để thêu bức tranh Bách Thọ đồ cho người.

 

Ta tưởng chuyện này sẽ dần dần bị quên đi, nhưng ngờ càng ngày càng thái quá không chịu nổi.

 

Ta vốn là nạn nhân trong vụ từ hôn nhưng các tin đồn truyền miệng trong kinh thành thì lại thành Tần Bạch và Sở Anh là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp, còn ta là kẻ dựa hơi phụ thân chia rẽ đôi uyên ương, ép Tần Bạch phải lấy ta. Thật là đổi trắng thay đen.

 

“Phu nhân, hoàng hậu cho người tới đưa thiệp mời, mời người và tiểu thư ngày mai tiến cung tham gia Bách hoa yến” Trong bữa trưa, quản gia bước vào với vẻ mặt chán nản.

 

Nếu là người khác mẫu thân còn có thể dựa vào quan chức của phụ thân để từ chối nhưng thiệp mời của hoàng hậu thì rất khó từ chối.

 

Đại khái ta có thể đoán được lý do Sở Anh tổ chức bữa tiệc đột ngột này.

 

Phụ thân ta cáo bệnh không đi biên quan, ba ngày sau đại ca của Sở Anh là Sở Phong được phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, thay thế phụ thân ta ra trận.

 

Nhị ca của Sở Anh là Sở Kiệt thì hôm kia cũng đã đảm nhận vị trí của đại ca ta trở thành Đại Lý tự Thiếu khanh.

 

Chẳng có chuyện gì nàng ta còn có thể gây phiền phức cho ta thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này để chế nhạo?

 

“Mẫu thân, nữ nhi có thể cáo ốm không?”

 

Những ngày này, phụ thân thay đổi công thức nấu cho ta rất nhiều món ăn ngon, đại ca thì tìm cho ta rất nhiều đồ chơi thú vị từ những kỳ nhân dị sĩ. Ở nhà ta rất hạnh phúc. Chỉ có mẫu thân phải ra ngoài hàng ngày vì công việc ở cửa hàng.

 

Việc ta có tiến cung hay không cũng không quan trọng lắm nhưng ta không muốn mẫu thân phải chịu những cơn giận không đâu. Mới chỉ nghĩ đến việc tiến cung sẽ khiến mẫu thân bị Sở Anh và mẫu thân nàng ta áp một bậc ta đã thấy không vui rồi.

 

“Sao con lại phải cáo ốm? Không cần thiết! Mẫu thân còn đang lo không có chỗ xả giận cho sự uất ức của con, không ngờ nàng ta lại mù quáng chính mình đưa lên.”

 

“Ngoại tổ phụ của con là thầy của hầu hết các quan văn từ Tam phẩm trở lên, ngoại tổ mẫu của con là nữ nhi của gia đình giàu nhất Giang Nam, phụ thân con là người nắm trong tay 80 vạn đại quân, mẫu thân con sở hữu hàng loạt cửa hàng trải rộng khắp miền nam bắc, trừ ở kinh thành lép vế với Bạch Tâm Nhu một chút thì ở những nơi khác ta hành nàng ta ra bã”

 

“Nếu như Trần Nhàn và Tần Bạch dám để nữ nhi Sở gia ức h.i.ế.p con, ta sẽ không tha cho họ!” Mẫu thân đập bàn đứng dậy, bà đã nghẹn thật lâu.

 

“Phu nhân, đừng tức giận, đừng tức giận” Phụ thân lập tức đứng lên đỡ lấy mẫu thân.

 

“Mẫu thân đừng tức giận, Sở gia sẽ sớm suy tàn thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-3.html.]

“Khanh nhi, ngày mai muội không thể giả ốm được, muội nhất định đi phải Bách Hoa yến, không đi sẽ mất cơ hội xem kịch hay” Đại ca nói một cách bí hiểm.

 

Đại ca quanh năm hiếm khi cười. Sự vui vẻ không rõ ràng trên khóe miệng của đại ca lúc này khiến ta rợn cả người.

 

Lời của đại ca ta đã thành sự thật ngay ngày hôm sau khi ta cùng mẫu thân tiến cung.

 

7.

 

Bách Hoa yến.

 

Mẫu thân và ta đến muộn, khi đến nơi thì hầu như gia quyến của những quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành đếu đã đến.

 

Khi mới đến, họ nhìn chúng ta với ánh mắt thương hại hoặc chế giễu.

 

Nhưng khi chúng ta đến gần hơn, họ nhìn thấy rõ y phục và đồ trang sức mà ta và mẫu thân đang dùng, trong mắt họ chỉ có sự ghen tị và đố kỵ.

 

“Vị công công này dẫn đường vất vả rồi, đây là thưởng cho ngươi” Mẫu thân ta tiện tay đưa một viên Nam Hải đông châu.

 

Tiểu thái giám dẫn đường vội nhận lấy và quỳ xuống tạ ơn. Hành lễ xong, tiểu thái giám vẫn không rời đi, một mực đi theo chúng ta, có lẽ muốn ở cạnh hầu hạ luôn. Không chỉ mình hắn, những thái giám cung nữ khác trong Ngự hoa viên đều có ý định này. Điều này khiến những người khác tức đỏ cả mắt.

 

“Chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Khoe khoang cái gì?”

 

Ta liếc nhìn người vừa nói lời này, bà ta là phu nhân của Hộ bộ thượng thư, bình thường khá thân thiết với Bạch Tâm Nhu, mẫu thân của Sở Anh.

 

“Có bản lĩnh ngươi cũng thưởng đi…? Đến một miếng vàng thường thường cũng không có mà thưởng, ai cho ngươi tự tin giương oai trước mặt ta?” Mẫu thân ta cho bà ta một ánh mắt khinh thường.

 

“Ngươi!”

 

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ là thê tử của một quan viên Tam phẩm cũng dám ở trước mặt ta khua môi múa mép? Nhìn thấy ta cũng không hành lễ, không có chút lễ nghi nào, ngươi là đang coi thường vương pháp sao?”

 

"Ta!” Phu nhân của Hộ bộ thượng thư tức giận đến miệng run rẩy, chỉ tay vào mẫu thân ta muốn nói gì đó nhưng cứ nghẹn ở ngực, một lời cũng không nói ra được.

 

“Được rồi, được rồi, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không cần một chút chuyện nhỏ mà tức giận” Một giọng nói nhẹ như gió vang lên, không cần ngẩng đầu ta cũng biết đó là Bạch Tâm Nhu. Bà ta muốn làm người hòa giải thì cũng phải xem mẫu thân ta có đồng ý hay không.

 

“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hồ bằng thì đi với cẩu hữu, ta đúng là không cần tức giận với súc sinh”

 

**(Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu)**

 

“Ngươi vừa nói cái gì?” Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi sắc mặt.

 

“Không có gì, ta chỉ là rất thích người khác ngứa mắt ta nhưng lại không làm gì được ta.” Mẫu thân ta chỉnh lại viên hồng ngọc trên tóc và kéo ta đi về phía yến hội. Thậm chí còn không thèm nhìn bọn nọ.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...