Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 13:57:12
Lượt xem: 192

4.

 

Ngự Thư phòng.

 

“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”

 

“Khanh nhi bình thân, không cần đa lễ”

 

Đầu gối ta chưa kịp chạm đất, Tần Bạch đã vồi vàng từ trên long ỷ đi xuống nâng ta dậy.

 

Sau khi đứng thẳng, ta lặng lẽ rút tay và lùi lại hai bước.

 

“Khanh nhi đang trách trẫm sao?” Tần Bạch lên tiếng hỏi.

 

“Thần nữ không dám, bệ hạ là thiên tử, đứng trên vạn người, muốn kết hôn với ai đều được, thần nữ không dám phản đối.” Ta cúi mắt trả lời.

 

Tần Bạch bất đắc dĩ thở dài.

 

Đang lúc hắn định nói gì đó thì thái giám ở ngoài cửa bước vào, bẩm báo Sở Anh đang đứng ở ngoài.

 

“Nàng ấy đến đây để làm gì?” Tần Bạch lo lắng nói.

 

Nói xong, hắn vội vàng bước về phía cửa. Đến cuối, gần như chạy chậm ra.

 

“Thân thể nàng yếu đuối, muốn gặp trẫm thì cứ sai nô tài đến báo một tiếng, trẫm nhất định sẽ qua gặp nàng, sao phải tự mình đến đây?” Giọng nói đau lòng của Tần Bạch từ phía sau truyền đến, ta quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Anh đang mặc phượng bào đỏ yếu ớt dựa vào lòng hắn.

 

“Bệ hạ trăm công nghìn việc, Anh Anh sao đám làm phiền người. Hôm nay bệ hạ ăn sáng vội vàng, đêm qua cũng khá mệt mỏi, Anh Anh lo lắng cho sức khỏe của bệ hạ nên tự mình vào phòng bếp nhỏ làm bánh ngọt” Sở Anh dịu dàng nói, giọng điệu mềm mại khiến ta, một nữ nhi cũng cảm thấy thương tiếc.

 

Hai người đứng ở cửa chàng chàng thiếp thiếp một lúc lâu mới thấy ta.

 

“Đây không phải là Vân tỷ sao? Tỷ đến khi nào thế? Sao bệ hạ không nói với thiếp một tiếng?” Sở Anh tức giận đ.ấ.m nhẹ vào người Tần Bạch.

 

Tần Bạch nắm tay nàng ta, cười vui vẻ đỡ nàng ta đến chỗ ta.

 

“Khanh nhi, đây là Anh Anh, nữ nhi của Lễ Bộ thượng thư, giờ là hoàng hậu của trẫm” Ta không nói gì, bình thản nhìn Tần Bạch.

 

Hắn thoáng có chút xấu hổ.

 

“Bệ hạ nói vậy là muốn ta hành lễ với hoàng hậu nương nương sao?” Ta nhàn nhạt hỏi.

 

 “Không phải như thế” Hắn trả lời mà không dám nhìn vào mắt ta.

 

Ta liếc nhìn Sở Anh ở bên cạnh, nụ cười của nàng ta cứng đờ ở trên mặt.

 

5.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-2.html.]

“Bệ hạ nói không sai, thân phận Vân tỷ tỷ cao hơn thiếp nhiều, sao tỷ ấy có thể hành lễ với ta được chứ?”

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Sở Anh lại mỉm cười nhìn ta: “Khi xưa chúng ta đã gặp nhau mấy lần. Tỷ tỷ, có nhớ Anh Anh không?”

 

“Khanh nhi và Anh Anh quen biết nhau ư?” Tần Bạch nghe thấy, có chút kinh ngạc nhìn ta.

 

“Thân phận nương nương quý trọng, thần nữ không dám trèo cao” Ta lạnh nhạt đáp lại.

 

Phụ thân ta được tiên đế đặc cách thụ phong Nhất phẩm Trấn Quốc đại tướng quân, phụ thân nàng ta chỉ là Ngũ phẩm trưởng sử, sau này mượn phúc nữ nhi mới được nâng lên Tam phẩm Thượng thư.

 

Xét theo gia thế, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.

 

Nhưng mẫu thân ta và mẫu thân nàng ta đều có cửa hàng ở Bắc Kinh. Nguyên quán của mẫu thân nàng ta ở kinh thành nên tài sản đã được tích lũy qua nhiều thế hệ, còn mẫu thân ta dù là cường long nhưng cũng khó đấu lại địa xà, năng lực của hai người họ ở kinh thành là ngang nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ có những cạnh tranh nhỏ do kinh doanh các mặt hàng giống nhau.

 

Sở Anh và ta gặp nhau vài lần khi còn nhỏ, là những khi hai vị mẫu thân đối đầu nhau.

 

Nàng ta chưa bao giờ vui vẻ với ta, còn ta cũng luôn phớt lờ nàng ta.

 

Ta chưa từng nghĩ qua nhiều năm sau lại gặp nàng ta tươi cười chào đón ta trong hoàng cung.

 

“Sao tỷ lại nói như thế?” Sở Anh có vẻ không để ý tới thái độ lạnh lùng của ta, tiến lại gần mấy bước, nắm lấy tay ta.

 

Ta không thích bị đụng chạm, đang định rút tay ra thì Sở Anh đã tự ngã ngồi trên mặt đất.

 

“Ta biết mẫu thân tỷ và mẫu thân ta có mâu thuẫn với nhau, tỷ cũng không thích ta. Nhưng giờ Anh Anh đã là hoàng hậu, không còn là nữ nhi của tiểu quan lúc trước bị tỷ xem thường nữa, sao tỷ còn dám đẩy ta?”

 

Nàng ta càng lớn, bộ não càng teo à? Ta đẩy nàng ta bao giờ?

 

“Cho dù ta đoạt hậu vị của tỷ tỷ, ta thực xin lỗi tỷ nhưng đó là ý chỉ của bệ hạ, tỷ tỷ là đang bất mãn với quyết định của bệ hạ ư?” Sở Anh ôm ngực, thê thê lương lương buộc tội ta.

 

Tần Bạch vẻ mặt đau lòng quỳ xuống, để Sở Anh tựa vào trong ngực, hắn ngước mắt tức giận nhìn ta: "Vân Khanh, trẫm thật sự bị mù rồi. Hôm qua mẫu hậu hồi cung nói muốn từ hôn với ngươi. Vì trẫm nhớ kỹ vài phần tình nghĩa với người nên không đồng ý. Vốn định thấy ngươi dịu dàng, đoan trang, trẫm có thể noi theo đế vương tiền triều sắc phong hai vị Đông Tây hoàng hậu. Địa vị của các ngươi đều cao quý như nhau, ngươi cũng không cần hành lễ với Anh Anh. Không ngờ ngươi lại là một nữ nhân ác độc như vậy!” Tần Bạch tức giận chỉ vào ta.

 

Nhìn ngón trỏ của hắn chỉ vào mặt mình, ta suýt nữa không nhịn được mà chửi thề.

 

Đoạn đầu hắn nói thật là quá đúng.

 

Trước kia sao ta không thấy hắn có mắt không tròng nhỉ. Chuyện xảy ra ngay dưới mí mắt mà hắn còn không nhìn ra được thì hắn thực sự có thể ngồi vững vàng trên ngai vàng sao?

 

Còn cái gì mà Đông với chả Tây Hoàng hậu. Thật là một khuôn mặt chứa đựng được cả trăm núi ngàn sông.

 

“Thần nữ không đẩy nàng. Bệ hạ không tin thì cứ từ hôn đi. Tội danh này, dù có bị bệ hạ đánh c..hết thì thần nữ cũng không nhận” Ta nói một cách hờ hững.

 

Tần Bạch nhìn chằm chằm ta, lồng n.g.ự.c phập phồng, đang định nói gì đó, thì một tên thái giám vội vàng từ ngoài cửa đi vào, cúi người nói gì đó vào tai hắn.

 

Một lúc sau, hắn ngước lên nhìn ta và chỉ vào cửa: “Cút! Cút khỏi đây cho trẫm!” Ta rời đi không ngoảnh lại.

 

Khi tới cửa cung, ta thấy phụ mẫu và đại ca đang đứng chờ bên xe ngựa. Trên đường về nhà, mẫu thân ngập ngừng mãi không nói nên lời. Ta vỗ nhẹ vào tay bà và nói: “Mẫu thân, không sao. Những thứ có thể bị cướp đi đều chỉ là rác rưởi” Mẫu thân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...