Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 20

Cập nhật lúc: 2024-07-05 16:22:38
Lượt xem: 134

34.

 

Cuối cùng, mối hôn sự này vẫn thành.

 

Nguyên nhân là khi ta muốn mở miệng từ chối, tự nhiên phát hiện thật khó nói.

 

Trong đầu ta lúc thì nhớ đến đêm nhìn thấy chiếc khăn trên tay Tần Dịch, lúc lại nhớ đến ánh mắt hắn nhìn ta rạng sáng ngày tạo phản, có lúc lại nhớ đến cảm giác hắn che mắt ta trên đại điện ngày ấy. Ngay cả thanh đoản đao ở thắt lưng cũng khiến ta bồn chồn. Cuối cùng, tất cả biến thành bóng lưng cô độc bi thương bên hồ đêm Tết Nguyên tiêu của hắn, phảng phất dưới gầm trời này chỉ có mình hắn đang đau khổ.

 

Ngày thứ hai, Tần Dịch hạ chiếu sắc phong ta làm hoàng hậu. Trong chiếu thư cũng nói sau này sẽ không nạp bất cứ một phi tần nào vào cung nữa.

 

Vì vậy trong khoảng thời gian này những đại thần muốn đưa nữ nhi vào cung đều rất bất mãn. Tần Dịch đã khiến cho những đại thần thượng tấu phải đứng trước Ngự Thư phòng một ngày, không được ăn, không được uống. Sau này bất cứ ai còn thượng tấu về việc tuyển tú đều có đãi ngộ này. Dần dần không còn ai dám nói gì nữa.

 

Hôn kỳ của ta và Tần Dịch được định vào tháng ba năm sau. Là ta quyết định.

 

Chủ yếu là ta còn có chút bất an, cần thời gian để điều chỉnh tâm lý.

 

Đêm trước ngày đại hôn, Tiểu Tiểu đã đến gặp ta. Ta đã coi nàng ấy là tẩu tẩu từ lâu và có thể chia sẻ với nàng ấy mọi thứ ta nghĩ. Khi Tiểu Tiểu nghe ta kể lại chuyện xảy ra vào ngày Tết Nguyên tiêu, vẻ mặt của nàng ấy có chút bất đắc dĩ lại cũng như đột nhiên hiểu ra.

 

“Làm sao vậy?” Ta nghi hoặc hỏi nàng ấy.

 

“Nam nhân ba phần say, diễn cho ngươi xem đến rơi lệ” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Ta nghĩ kỹ lời nói của nàng ấy, và sau một lúc, ta chợt nhận ra. Tần Dịch chơi ta!

 

Khi ta đang suy nghĩ có nên đại hôn nữa hay không thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy.

 

“Ngươi đi đâu vậy?”

 

“Ta có chuyện cần đi tìm đại ca ngươi. Ta sẽ quay lại tìm ngươi sau.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiểu Tiểu, một ý nghĩ lóe lên: “Trước đây đại ca ta cũng dùng chiêu này à?”

 

Tiểu Tiểu cười khẩy, không nói gì. Lấy từ thắt ra một cây kim bạc rồi lạnh mặt rời đi.

 

Nàng ấy vừa đi thì mẫu thân ta bước vào.

 

“Con nói chuyện với Tiểu Tiểu xong chưa? Lại đây, mẫu thân dạy con một số bản lĩnh thực chiến” Mẫu thân ngồi xuống cạnh ta rồi ném cho ta mấy quyển sách nhỏ.

 

Ta tưởng đó là mấy cuốn thoại bản, vừa mới mở ra xem đã sợ đến mức quăng luôn xuống đất. Là Xuân!Cung!đồ!

 

“Mẫu thân, sao người lại cho con xem cái này?” Mặt ta nóng như bị bỏng.

 

“Ngại ngùng cái gì? Đây là điều mà mẫu thân nào cũng sẽ dạy cho nữ nhi trước khi xuất giá. Ngoại tổ mẫu con cũng đã dạy ta như vậy” Mẫu thân ta nhặt cuốn sách nhét vào tay ta, giảng giải từng chút cho ta nghe. Nghe đến đâu ta chỉ muốn chôn luôn vào chăn đến đấy.

 

 

35.

 

Đêm tân hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-20.html.]

 

Tần Dịch bước vào, vén khăn trùm đầu trên đầu của ta lên.

 

Sắc đỏ nhiệt liệt. Hôn phục mặc trên người chàng còn khiến ta choáng ngợp hơn cả bộ cẩm bào xanh nhạt đêm ấy.

 

Nhưng khi chàng đến gần ta, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người chàng, làm ta chợt nhớ đến chuyện xảy ra đêm Tết Nguyên tiêu, đầu óc ta nóng lên.

 

“Chàng dừng lại!” Ta cầm lấy cây gậy hỷ trong tay Tần Dịch ngăn chàng lại.

 

“Nương tử sao lại tức giận?” Có lẽ uống quá nhiều rượu nên mặt Tần Dịch hơi đỏ.

 

Chàng nghiêng đầu nhìn ta, vẻ lạnh lùng trong mắt thường ngày đã không còn, chỉ còn lại sự dịu dàng tưởng chừng có thể bao dung được hết thảy.

 

Ta lắc lắc đầu, tự nhủ với mình là không thể bị lừa.

 

“Chàng nói cho ta biết, có phải đêm ấy chàng đã lừa ta không? Lợi dụng cảm giác áy náy, đồng tình của ta để khiến ta không thể cự tuyệt chàng?”

 

Ánh mắt Tần Dịch hơi lóe lên, cười nói: “Nương tử thật thông minh”

 

Thông minh cái gì? Ta còn hơn cả ngu ngốc, ta thực sự giận rồi.

 

“Chàng ra ngoài đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình” Ta quay đi và không muốn nhìn chàng”

 

Tần Dịch lại không rời đi, lấy cây gậy ra khỏi tay ta, dùng cả người đè ta xuống.

 

“Chàng làm gì thế?” Ta giận dữ đẩy chàng ra.

 

Tần Dịch cầm tay ta, giữ ở hai bên gối.

 

“Nếu trong lòng nàng không có ta, làm sao ta có thể lừa được nàng?" Chàng ghé vào cổ ta thì thầm.

 

Ta... muốn phản bác nhưng không thể.

 

Nhưng đáy lòng còn kìm nén bực bội, ta vẫn không muốn nhìn thấy chàng, ta trở tay giãy dụa muốn đẩy chàng ra nhưng chàng lại cúi đầu xuống. Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta, sợi dây căng thẳng trong đầu ta lập tực đứt đoạn. Tức giận cái gì cũng không nghĩ ra được.

 

Nhưng nửa giờ sau, chàng vẫn loay hoay.

 

“Chàng có được không thế?” Ta dần dần bĩnh tĩnh lại, đầu óc cũng quay trở về.

 

Bởi vì vẫn còn chút giận dỗi, gan to ra ta bắt đầu nói năng bừa bãi, có chút hả hê nhìn chàng.

 

Sắc mặt Tần Dịch nhất thời đen lại. Chàng lại cúi đầu xuống lần nữa.

 

Cuối cùng vẫn là ta từng bước hướng dẫn chàng hành sự. Đến nửa đêm ta đã bắt đầu hối hận.

 

Nhìn bên ngoài trời dần hửng sáng, ta hoàn toàn sụp đổ. Nếu có thể quay lại đêm qua, ta nhất định sẽ tự đánh mình ngất xỉu.

 

Chàng không làm được thì kệ chàng, ta ăn no rửng mỡ đi dạy chàng làm gì?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...