Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Ngoại truyện 1.1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:55:36
Lượt xem: 93

Ngoại truyện 1:   Vân Mặc – Tiểu Tiểu

 

1.

 

Khi đang điều tra một vụ án, vì không có manh mối gì nên đến nhờ bằng hữu tốt giúp đỡ.

 

Không ngờ ta lại nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu trong nhà hắn.

 

“Nữ nhi của ngươi à?” Ta thay lời chào bằng một câu suy đoán.

 

Hắn năm nay ba mươi mốt tuổi, ta nghe nói hắn có một nữ nhi tầm mười một mười hai tuổi nhưng chưa từng gặp mặt.

 

“Đừng nói nhảm, đây là thần y ta mời tới để chữa bệnh cho mẫu thân.” Bằng hữu của ta sợ đến mức muốn lấy tay bịt miệng ta lại. Cũng may hắn kịp thời nhớ tới tính nết của ta mà dừng lại, nếu không theo phản xạ ta sẽ bẻ gãy tay hắn.

 

Nhưng…thần y sao?

 

Ta quay lại nhìn tiểu cô nương.

 

Rõ ràng nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn khuôn mặt bẫu bĩnh trẻ con, nhỏ như vậy có thể chữa khỏi căn bệnh mãn tính hơn mười năm của mẫu thân hắn sao?

 

Ta không tin.

 

2.

 

“Bệnh nhân ở đâu?” Tiểu cô nương bước qua  mặt ta, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi bằng hữu của ta, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng.

 

Bằng hữu bảo ta đợi ở sảnh một lát rồi nhanh chóng dẫn tiểu cô nương đi về phía hậu viện. Ta đứng trong đại sảnh nhìn bóng lưng họ, lần đầu tiên trong cuộc đời có cảm giác thiếu tự tin.

 

Ta bước đến bên hồ ở trong sân và nhìn xuống. Vẫn là khuôn mặt này…Tuy mấy ngày vừa rồi ăn ngủ tại quan phủ nên có chút tiều tụy nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

 

Ngày xưa những quý nữ trong kinh thành mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này, một là sợ không dám lại gần, hai là chỉ dám lén lút ngắm nhìn từ xa. Những người táo bạo hơn thì có thể sẽ ném hoa cho ta.

 

Kiểu mà có thể triệt để bỏ qua sự tồn tại của ta, cho đến này mới có mẫu thân và muội muội ta. Nàng ấy là người thứ ba.

 

3.

 

Khi ta rời khỏi nhà của bằng hữu, ta vô tình nhìn thấy một con thỏ bị thương ở cửa. Ta đối những thứ nhỏ nhỏ mềm mềm... thường không có sức chống cự.

 

Thường ngày làm việc ở Đại Lý Tự, tính tình ta rất nghiêm túc, không bao giờ bộc lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.

 

Nhìn con thỏ nhỏ đáng thương cuộn tròn như quả bóng, ta nhìn xung quanh thấy trên đường không có ai nên đã bước tới bế nó lên. Ấm áp và mềm mại làm ta không thể không vuốt ve nó.

 

Sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện vết thương ở chân sau của nó, ta không khỏi cau mày.

 

“Ngươi đang làm gì thế?” Ta đang định đưa con thỏ đến y quán trong thành để chữa trị thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

 

Ta nhận ra giọng nói này. Đó là tiểu cô nương ta gặp sáng nay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/ngoai-truyen-1-1.html.]

Chắc hẳn nàng ấy là người phía Nam nên sẽ có giọng nói mềm mại tự nhiên khi nói chuyện, nàng ấy cũng có thói quen nhấn mạnh ở phần cuối câu.

 

Có lẽ để phù hợp với khuôn mặt không hay cười nên khi nói chuyện nàng ấy cũng cố gắng dùng giọng điệu xa cách.

 

Tiểu cô nương muốn lấy con thỏ từ tay ta, ta vội lùi lại hai bước bảo vệ con thỏ trong ngực.

 

Nhìn thấy tiểu cô nương đã có chút tức giận, ta ngập ngừng hỏi: “Con thỏ này là của nàng à?”

 

Tiểu cô nương chưa kịp trả lời thì con thỏ nhỏ đã vội vàng lao ra khỏi tay ta, nhảy vào lòng nàng ấy. Nếu ta không kịp thời vớt nó lên thì ta sợ rằng nó sẽ bị rơi xuống đất và sẽ tự làm mình bị thương.

 

Giờ thì không cần nàng ấy nói gì, ta cũng biết con thỏ ấy là của nàng.

 

4.

 

Ta đã nghĩ tiểu cô nương sẽ chất vấn ta vì sao làm thương con thỏ của nàng , thậm chí ta đã chuẩn bị xong lời giải thích.

 

Không ngờ, nàng chỉ liếc nhìn vết thương trên chân con thỏ rồi quay người bỏ đi mà không hề nói với ta câu nào.

 

“Đợi một chút, cô nương, nàng đã khám xong bệnh cho lão phu nhân rồi à?

 

Nàng đeo tay nải trên người, hướng đi cũng không phải về phía phủ của bằng hữu của ta nên ta lắm miệng hỏi thêm một câu.

 

“Chỉ là ho mãn tính kéo dài, từ từ điều trị theo đơn thuốc là được, bệnh này trong chốc lát là không thể khỏi ngay nhưng cũng không phải bệnh có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”

 

Nghĩ đến sự tán thưởng của bằng hữu đối với tiểu cô nương này mỗi khi bàn luận về các vụ án, ta đã chặn nàng ấy lại.

 

“Nghe nói cô nương là y độc song tuyệt, hiện ta có một vụ án vừa lúc cần một người trong lĩnh vực này, không biết cô nương có thể bỏ chút thời gian giúp đỡ ta được không?”

 

Khám nghiệm tử thi của Đại Lý Tự và Hình bộ đều là một đám vô dụng, nghiệm thi ba ngày vẫn chưa tìm được nguyên nhân tử vong. Còn nước còn tát, ta muốn nhờ nàng ấy xem qua một chút.

 

“Không.”

 

Ai ngờ chút tình cảm tiểu cô nương cũng không cho, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt hơn cả ta thường ngày.

 

Nhưng thấy thái độ của nàng ấy như vậy ta lại càng yên tâm hơn, người có tài thường có chút kiêu ngạo.

 

“Ta vừa cứu con thỏ của cô nương đấy, cô nương không định trả ơn sao?”

 

Nghe ta nói xong, tiểu cô nương quay lại hơi cau mày nhìn ta.

 

“Nếu lúc nãy nếu ta không bế nó lên và bảo vệ đến bây giờ thì có lẽ nó đã bị hàng thịt nào đó nhặt về làm thịt rồi” Ta mạnh mẽ tích lũy công đức cho mình.

 

Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

 

Trong bụng ta còn có rất nhiều lý do thuyết phục chưa kịp nói.

 

Tiểu cô nương thật là ngây thơ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...