Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 17

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:28:47
Lượt xem: 145

31.

 

“Ai bảo các ngươi đưa nàng ấy đến đây?” Tần Dịch bước nhanh đến bên ta, nghiêm khắc hỏi.

 

Người đưa ta tới lập tức quỳ xuống nói: “Vương gia, xin ngài thứ tội, thuộc hạ cho rằng ngài muốn nhanh chóng gặp Vân tiểu thư nên có chút nóng vội, tính toán sai thời gian.”

 

“Ngày mai tự phạt mười trượng”

 

“Tuân lệnh” Người của Tần Dịch đứng dậy, rút lui.

 

Còn lại ta với Tần Dịch, bốn mắt nhìn nhau.

 

“Đi theo ta, đừng chạy lung tung” Hắn nhìn vào mắt ta, nghiêm túc dặn dò.

 

Ta vô thức gật đầu. Tần Dịch dẫn ta vào trong điện.

 

Nửa mặt bên phải của Tần Bạch bị ấn xuống đất, khi nhìn thấy chúng ta cùng đi vào, tức giận đến mức suýt lòi tròng mắt ra ngoài.

 

“Ngươi… Các ngươi! Vân Khanh, ngươi không biết xấu hổ!” Hắn rống lên.

 

Một giây sau, hắn bị Tần Dịch đá vào ngực, bay đập lưng vào cột, phun ra một ngụm m..áu.

 

“Nếu không biết cách nói chuyện thì cắt lưỡi đi” Tần Dịch lạnh lùng nói.

 

Tần Bạch cuộn tròn trên mặt đất, ôm ngực, há miệng, lại không dám nói thêm một lời nào.

 

Tần Dịch khinh thường liếc hắn một cái, nghiêng người hỏi thuộc hạ: "Trần Nhàn đâu?"

 

“Trần Thái hậu đang bị bắt ở phía sau, ngài muốn lôi bà ta đến đây không?”

 

“Lôi ra đây!”

 

Một lát sau, Trần Thái hậu hoảng sợ đi vào, nhìn thấy Tần Bạch nằm ở góc điện, liền hét lên một tiếng, lao về phía hắn.

 

“Nhi tử của ta, nhi tử, nhi tử…đừng dọa mẫu hậu” Nhìn thấy Tần Bạch mở mắt ra, bà ta thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tần Dịch, Tần Bạch là hoàng đế danh chính ngôn thuận, ngươi dám động bệ hạ sẽ bị dân chúng phỉ nhổ!” Trần Thái hậu quay đầu nhìn Tần Dịch, lạnh lùng nói.

 

“Ngươi yên tâm, người duy nhất bị dân chúng phỉ nhổ chỉ có hắn thôi!” Nói xong, Tần Dịch ném hai thanh đoản đao trước mặt bọn họ.

 

“Ta là người rộng lượng, các ngươi hại c..hết phụ vương ta, một mạng đổi một mạng, ta sẽ không g..iết cả hai người các ngươi. Các ngươi tự thương lượng đi, xem hôm nay ai sẽ được bước ra khỏi nơi này.”

 

“Ngươi muốn chúng ta g..iết hại lẫn nhau, ngươi nằm mơ đi!” Trần Thái hậu chỉ vào Tần Dịch tức giận nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-17.html.]

 

“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, ta đếm đến ba, nếu không quyết định được thì cùng nhau xuống địa ngục đi”

 

“Ba…” Tần Dịch chậm rãi đếm.

 

“Ngươi muốn g..iết thì g..iết đi. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhi tử của ta chắn chắn sẽ không bao giờ g..iết ta. Chúng ta sẽ không làm theo ý…”

 

Trần Thái hậu chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Bạch đ.â.m một nhát vào tim. Bà ta không thể tin nổi mà quay lại nhìn Tần Bạch.

 

Tần Dịch bỗng nhiên quay người lại, chặn tầm nhìn của ta. Giây tiếp theo, ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp che lên mắt mình, “Đừng nhìn.”

 

Có chuyện gì nào mà ta chưa từng thấy qua, sao có thể sợ hãi trước một cảnh tượng nhỏ như vậy được? Lúc trước bộ dạng đẫm m..áu của hắn còn đáng sợ hơn Trần Thái hậu rất nhiều.

 

Ta kéo tay hắn ra. Tần Dịch nhìn ta, trong mắt hiện lên sự hối hận: “Thật sự không nên để nàng ở lại.”

 

Ta…

 

Chính ngươi muốn ta ở lại, bây giờ chính ngươi lại muốn ta rời đi. Nam nhân, sao tâm tư của ngươi thay đổi nhanh như vậy?

 

“Mẫu hậu, thực xin lỗi, người già rồi, nhưng trẫm còn rất trẻ, cứ coi như người lại giúp trẫm lần nữa đi.”

 

Giọng của Tần Bạch truyền đến, ta nhìn qua chỗ hắn.

 

Hắn ta không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, run run nói.

 

Nước mắt từ khóe mắt Trần Thái hậu chảy ra, sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn, đưa tay muốn bóp cổ Tần Bạch, nhưng lại bị hắn đ.â.m thêm mấy nhát. Trần Thái hậu lập tức ngã xuống đất, c..hết không nhắm mắt.

 

“Ta thực sự đã đánh giá thấp sự tàn độc của ngươi, vốn tưởng rằng ngươi cũng chỉ ra tay với thúc bá huynh đệ thôi, không ngờ rằng thân tình trong mắt ngươi rẻ mạt đến vậy, mẫu hậu của mình cũng có thể g..iết.” Tần Dịch lên tiếng.

 

“Là ngươi ép ta” Tần Bạch điên cuồng nói, dứt lời, hắn cảnh giác nhìn Tần Dịch: “Ngươi sẽ không giữ lời, sẽ không buông tha phải không? Trong đại điện này có rất nhiều người chứng kiến, nếu ngươi nuốt lời về sau làm sao giữ được uy tín nữa?”

 

“Ta không cần ngươi dạy ta” Tần Dịch khinh thường nhìn hắn: “Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của ngươi. Chẳng những không lấy đi mạng sống của ngươi, ta còn sẽ chăm sóc ngươi cả đời”

 

“Truyền lời xuống, bệ hạ tự thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, tự nguyện thoái vị. Ít ngày nữa bệ hạ sẽ tự mình viết chiếu chỉ thỉnh tội với toàn dân thiên hạ. Thái hậu đã qua đời vì đột phát bệnh nặng. Bệ hạ cực kỳ đau lòng, vô cùng muốn đi theo nhưng vì nhớ tới ơn sinh dưỡng nên ngài quyết ý đi Hoàng Lăng canh giữ lăng mộ cho Trần Thái hậu cả đời.”

 

Tần Bạch nghe như vậy, trừng muốn nứt mắt nhìn Tần Dịch: “Sao ngươi có thể ác độc như vậy!” Vừa nói hắn vừa định dùng d.a.o găm đ.â.m Tần Dịch nhưng đã bị Cấm Vệ quân ngăn lại kịp thời.

 

“Bẻ gãy một chân của hắn, ném vào Hoàng Lăng, trông coi thật kỹ, không được để hắn c..hết, việc gì không ai muốn làm thì bắt hắn làm, hằng ngày để hắn quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn ăn năn sám hối.”

 

“Tuân lệnh.”

 

Tần Bạch bị ấn xuống, trước khi rời khỏi đại điện hắn còn không ngừng chửi rủa, sau đó bị thị vệ bịt miệng kéo xuống.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...