Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 16

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:29:35
Lượt xem: 185

29.

 

Một tuần sau, Đại Lý Tự và Hình bộ liên hợp lại đã truy tra ra được nguồn gốc dịch bệnh.

 

Là bộ hạ cũ của Cung vương, vì trả thù đã cố ý đem y phục, đồ vật của những người nhiễm dịch bệnh từ thành nhỏ phía Nam mang về phát tán trong kinh thành và một số thành trấn lân cận.

 

Một tháng sau, dịch bệnh ở kinh thành đã hoàn toàn được kiểm soát.

 

Lại một tháng sau, dịch bệnh ở các thành trấn lân cận kinh thành cũng được khống chế, đại ca ta cùng Tiểu Tiểu và Tần Dịch, ba người chuẩn bị hồi kinh.

 

Rạng sáng, ta mơ mơ màng màng bị mẫu thân đánh thức. Mẫu thân che miệng ta, bảo ta đừng gây ra tiếng động rồi dẫn ta đến cửa sau. Ta kinh ngạc phát hiện tất cả các nha hoàn, bà tử, gã sai vặt trong phủ đều chờ ở cửa.

 

Đại ca ta đã về, huynh ấy và Tiểu Tiểu đang cùng ngồi trên ngựa. Tần Dịch cũng có mặt. Hắn cùng phụ thân ta đang đứng ở cửa cạnh xe ngựa.

 

“Phu nhân, nàng đưa Khanh nhi đến thôn trang bên kia ở vài ngày, rất nhanh mọi việc sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng” Phụ thân ta nắm tay mẫu thân ta dặn dò.

 

Cùng lúc đó, Tần Dịch đi tới chỗ ta. Trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày của hắn lúc này có thêm một loại cảm xúc khác.

 

“Đừng sợ” Hắn nói. Giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

 

Ta còn hơi lơ mơ nhìn hắn. Hắn nhìn ta rồi đột nhiên giơ tay muốn xoa đầu ta nhưng ta vô thức tránh đi. Tay hắn giơ lên không trung hơi nắm lại, chậm rãi hạ xuống với vào trong n.g.ự.c áo. Một lát sau lấy ra một thanh đoản đao tinh xảo đưa cho ta: “Để phòng thân”

 

Ta lưỡng lự một chút nhưng vẫn nhận lấy.

 

Xe ngựa chạy rất nhanh, bóng dáng của phụ thân, đại ca và Tần Dịch càng ngày càng nhỏ, rất nhanh không còn thấy nữa. Ta thu lại ánh mắt và nhìn Tiểu Tiểu đang ngất xỉu trong xe ngựa.

 

Ban đầu nàng ấy định đi cùng đại ca ta, nhưng trước khi xuất phát huynh ấy đã đánh nàng ngất xỉu. Ta cảm thán thêm lần nữa, hành trình truy thê của đại ca ta có lẽ lại dài thêm một đoạn nữa.

 

Một lúc lâu sau, chúng ta đến thôn trang. Nhìn khoảng cách này có lẽ đã rời khỏi kinh thành. Người hầu nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, mẫu thân ta bảo đừng suy nghĩ nhiều rồi bảo ta trở về phòng đi ngủ.

 

Nhưng về phòng nằm xuống, cơn buồn ngủ dọc đường đã tiêu tán từ lúc nào, ta tự nhiên không ngủ được. Trong đầu ta cứ hiện lại hình bóng nhỏ dần của phụ thân và đại ca, ta cảm thấy rất bất an.

 

Ta vô thức ôm thanh đoản đao mà Tần Dịch đưa cho, mới cảm thấy an tâm một chút.

 

Tay ta đang vuốt ve thanh đoản đao, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ, hình như trên chuôi d.a.o có khắc gì đó. Dưới ánh nến ta thấy đó là một đám mây. Ai đó đã khắc lên, hình dáng cực kỳ giống đám mấy trên chiếc khăn của ta. Ta chậm rãi vuốt theo hình khắc đó, nhìn chằm chằm vào nó. Cứ nhìn nhìn như vậy không biết ta đã ngủ quên từ lúc nào.

 

Khi ta tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rồi. Ta nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài cửa. Mẫu thân đang ngồi ở giữa sân, nhìn về phía cửa, không biết mẫu thân đã ngồi đó bao lâu rồi. Tiểu Tiểu cũng ở đó, đứng cạnh mẫu thân ta cũng nhìn chằm chằm vào cửa. Ta bước tới đứng cùng họ.

 

Đứng đó được một lúc thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Mẫu thân ta định đi ra mở cửa thì bị Tiểu Tiểu cản lại, nàng ấy tiến ra mở cửa. Sau cảnh cửa là thuộc hạ của Tần Dịch.

 

Mẫu thân ta liền thở phào nhẹ nhõm, ta cũng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.

 

30.

 

Người của Tần Dịch tiếp chúng ta vào cung. Mẫu thân ta được đưa đi tìm phụ thân, Tiểu Tiểu được người dẫn đi tìm đại ca ta, còn ta thì được người của Tần Dịch đưa đến Tuyên Chính điện.

 

Trên đường đến Tuyên Chính điện, ta đã hiểu được đại khái tình hình.

 

Dịch bệnh ở một số thành trấn lân cận kinh thành đáng ra cũng sẽ chấm dứt cùng lúc với dịch bệnh ở kinh thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-16.html.]

Tuy nhiên, Tần Bạch thấy Tần Dịch được dân chúng ủng hộ quá nhiều nên lại sai người hạ độc thêm lần nữa, gây ra một làn sóng dịch bệnh mới, muốn lấy cớ để trừng phạt Tần Dịch.

 

Cách làm không màng sự an nguy của dân chúng, mờ mắt vì lợi ích cá nhân đã khiến đại ca ta và Tần Dịch tức giận. Hai người không mưu mà hợp, đều cảm thấy thời cơ đã đến nên quyết định tạo phản. Về phần phụ thân ta, chỉ đơn giản là không trâu bắt chó đi cày.

 

Nhưng thực ra ông cũng đã có sự chuẩn bị trước nếu không cũng sẽ không đánh vào cung nhanh như vậy.

 

Ta được người của Tần Dịch đưa vào Tuyên Chính điện, nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong ta hơi sửng sốt.

 

Giữa đại sảnh, Tần Dịch đứng thẳng tắp. Có một nữ nhân đang nằm rạp dưới chân hắn, là Sở Anh.

 

“Trấn Bắc vương, Anh Anh đã ngưỡng mộ người từ lâu rồi. Xin đừng g..iết Anh Anh. Người muốn Anh Anh làm gì cũng được.” Sở Anh vừa nói vừa rưng rưng khóc, nàng ta đang đưa tay muốn túm lấy y phục của Tần Dịch, nhưng bị hắn tránh đi.

 

“Ngươi sẽ làm bất cứ cái gì ta muốn sao?” Tần Dịch nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh băng.

 

“Đúng, đúng, đúng thế” Sở Anh như cầm lấy cọng rơm cứu mạng vội nói.

 

“Được, vậy ngươi đi g..iết Tần Bạch thì ta sẽ không động đến ngươi.”

 

“G..iết... G..iết bệ hạ?”

 

“Một mạng đổi một mạng. Muốn sống thì phải g..iết một người theo ý ta không phải sao?” Tần Dịch lạnh lùng nói.

 

Sở Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Dịch, sau một lúc có vẻ như đã quyết tâm, thì thầm thốt ra một chữ: “Được.”

 

“Nếu Anh Anh thay Vương gia làm một chuyện lớn như vậy, sau khi xong xuôi mọi chuyện, Vương gia lên ngôi có thể cho Sở Anh một vị trí trong hậu cung được không?”

 

Tần Dịch cúi đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên mỉm cười.

 

“Những người xung quanh Tần Bạch quả nhiên đều giống hắn!”

 

Vừa nói hắn vừa vỗ tay, cửa hông lập tức mở ra, Tần Bạch bị hai Cấm vệ quân áp giải vào. Trong miệng bị nhét khăn, hắn ta nhìn trừng trừng về phía Sở Anh, mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt nàng ta. Nhìn thấy hắn như vậy, Sở Anh toàn thân phát run.

 

Tần Dịch ra hiệu cho thị vệ thả Tần Bạch ra. Hắn lập tức lao về phía Sở Anh.

 

Sở Anh sợ đến mức liên tục lùi lại, cố gắng trốn ở phía sau Tần Dịch. Tần Dịch đã nhanh chóng tránh ra, đứng ở bên cạnh long ỷ.

 

“Bệ hạ... Bệ hạ...” Sở Anh khóc nức nở, run rẩy mở miệng.

 

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong. Tần Bạch đã đi tới, đập đầu nàng ta xuống đất: “Tiện nhân! Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám phản bội ta? Tiện nhân!”

 

Chỉ trong chốc lát, Sở Anh đã không còn hô hấp.

 

Sau khi phát tiết tức giận, Tần Bạch thoát lực ngã ngồi ra đất. Có lẽ hắn biết rõ hôm nay mình sẽ c..hết, mặt xám như tro. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn vô tình liếc thấy ta đang đứng ở cửa, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên.

 

“Khanh nhi! Khanh nhi! Nàng đã đến rồi! Nàng đến cứu ta đúng không? Ta biết mà! Nàng là người đối xử tốt nhất với ta, đều là lỗi của ta, lúc trước ta không nên bị Sở Anh mê hoặc. Nếu ta cưới nàng mà không phải nàng ta, có phụ thân của nàng, có gia gia của nàng, ta sẽ không bị rơi vào tình cảnh ngày hôm nay”

 

Tần Bạch thấy ta, sắc mặt điên cuồng. Hắn ta đột nhiên bật dậy muốn chạy tới bắt ta.

 

“Ngăn hắn lại!” Tần Dịch quát lớn, Tần Bạch lập tức bị hai thị vệ dùng sức ấn đầu xuống đất.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...