Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hành trình tái sinh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:05:50
Lượt xem: 274

Vì điều này, mẹ chồng nổi giận: "Mày dư tiền quá rồi phải không? Thuê người chăm sóc tám ngàn tệ, số tiền đó đưa cho tao còn hơn."

Tôi nhìn bà: "Người chăm sóc chuyên nghiệp, mẹ đỡ vất vả."

"Mày nói những lời vô ích, thêm một người nữa đi theo chúng ta về nhà? Bà ta ở lại, tao với em mày ở đâu?”

Tôi nói: "Con cũng không cần ai chăm sóc, hay là mẹ và Tiểu Đan..."

Lần này, bà không đợi tôi nói xong: "Mẹ và Tiểu Đan đến đây là để chăm sóc con. Đừng nói chuyện về quê nữa."

"Vậy mẹ và Tiểu Đan ở khách sạn?"

Theo lý mà nói, với thái độ lạnh lùng như vậy, bà ta chắc chắn sẽ nổi giận và bỏ đi ngay lập tức.

Nhưng, bà ta lại nói: "Thôi được ròii, để người giúp việc ở phòng ngủ cho khách đi, chúng ta vẫn ở phòng ngủ nhỏ thì hơn.”

Trời ạ, vì muốn giế..t người-Trà Sữa Tiên Sinh, họ chẳng hề ngại phòng ngủ chật chội.

Người giúp việc họ Ngô, là một cô bác hơn năm mươi tuổi rất nhanh nhẹn. Bà nói mình đã chăm sóc cho hàng chục em bé sơ sinh rồi.

Nhân lúc mẹ chồng và em chồng không có ở đây, tôi đặc biệt gửi cho bà một phong bì đỏ lớn và nói sơ cho bà hiểu về tình hình gia đình tôi.

Ý của tôi là muốn nhờ cô ấy làm mọi việc, bất cứ điều gì cũng đừng trông chờ và tin tưởng mẹ chồng và em chồng.

Cô Ngô vẻ mặt đầy thắc mắc, nhưng vẫn đồng ý: "Cô là chủ, cô bảo gì tôi làm nấy."

Tôi đã sắp xếp mọi thứ cẩn thận hết mức có thể, nhưng trong lòng vẫn không yên.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi lại nhớ về những đau khổ kiếp trước, ngay cả khi ngủ, tôi cũng giật mình tỉnh dậy, rồi sờ vào con gái bên cạnh, sợ rằng con đột ngột ngừng thở.

Chỉ cần hai mẹ con họ còn ở đây, nguy hiểm sẽ không hết.

Ngày xuất viện, em chồng tôi, Phùng Đan, đến. Cô ta nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: "Vương Vũ, cô thật là yếu đuối. Người ở quê chúng tôi sinh con xong vài ngày là đi làm rồi, cô còn tốn tiền thuê người giúp việc?"

Tôi nhìn cô ta: "Chẳng trách cô trông già thế, sinh năm 96 mà nhìn như 69 tuổi."

"Cô...!" Phùng Đan mặt đỏ bừng vì tức giận, định nổi nóng thì mẹ chồng tôi ra hiệu cho cô ta, cô ta lập tức im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-3.html.]

Về đến nhà, cô Ngô bắt đầu bận rộn. Cô ấy nấu cho tôi nồi canh gà bổ dưỡng và làm một ít dầu bôi m.ô.n.g cho bé. Trà Sữa Tiên Sinh

Nếu không có mẹ chồng và em chồng, chắc hẳn mọi chuyện sẽ rất yên bình.

Hai người đó lúc nào cũng đứng ở ban công thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào phòng ngủ, như đang mưu tính điều gì đó.

Tôi cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, lập tức lấy điện thoại ra, đặt mua mấy chiếc camera giấu kín, yêu cầu họ gói trong túi hàng và gửi ngay đến nhà.

Buổi tối, nhân lúc họ ra ngoài, cô Ngô đang tắm cho bé trong phòng ngủ chính, tôi lén lắp camera trong bếp, phòng khách và phòng ngủ nhỏ.

Tối đến, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Phùng Đan: "Mẹ, mẹ nhìn cô ta kìa, không bằng một góc của Lưu Hồng Hồng. Sao anh trai con lại lấy cô ta? Đến con trai cũng không sinh được!"

Mẹ chồng: "Ban đầu định giữ mẹ bỏ con, nhưng nếu là con gái, thì không cần giữ ai cả."

Phùng Đan: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi, lúc đó căn nhà tái định cư sẽ thuộc về em."

Mẹ chồng: "Được, chỉ cần nhà họ Phùng chúng ta có thể qua được kiếp nạn này, một căn nhà thì có là gì."

Nói đến đây, họ tắt đèn đi ngủ, rồi tiếng ngáy bắt đầu vang lên.

Tôi mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, trằn trọc rất lâu, mới mơ màng thiếp đi.

Gần sáng, điện thoại đột nhiên rung lên, chồng tôi, người đã mất liên lạc nhiều ngày, gọi điện.

Tôi nhanh chóng bắt máy: "Phùng Cương?"

Đầu dây bên kia có rất nhiều tạp âm, lờ mờ nghe thấy tiếng anh ấy gọi.

Trà Sữa Tiên Sinh

Anh nói cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của tôi, hỏi tình hình của tôi và con thế nào? Nói rằng những ngày này bận rộn, nhưng sắp xong việc để có thể về nhà.

Cuộc gọi không rõ ràng, vài câu đối thoại cũng bị ngắt quãng.

Tôi truy hỏi anh về chuyện của mẹ chồng và em chồng.

Phùng Cương vô cùng ngạc nhiên, anh nói rằng anh đã nhờ cô ở quê lên chăm sóc tôi, hoàn toàn không phải mẹ anh và em gái anh.

Loading...