Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:41:53
Lượt xem: 128

Phong Ngọc Lan không phải là bếp trưởng, ngoài ra còn có chị dâu và thím giúp đỡ, cho nên lúc này đây cô chỉ an tâm ăn tiệc.

Đường Minh Sơn cũng ở nhà, mấy ngày trước vẫn ở trong nhà máy giấy, hiện tại nhà máy giấy dần dần chỉ có phòng kế toán bên kia bận rộn, cuộc sống ở nhà của anh liền nhiều hơn.

Trang điểm của cô dâu mọi người đều nhìn thấy, đặc biệt là những cô gái lớn đã kết bạn với cô dâu, đôi mắt đều nhìn thẳng. Lúc ăn cơm, Đường Minh Sơn cũng không có cơ hội ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan, bàn kia bị các cô gái chiếm.

Triệu Thiên cười hì hì gọi Đường Minh Sơn ngồi một bàn uống rượu của bọn họ: "Em dâu rất bận rộn, cậu vẫn nên cùng một bàn chúng tôi đi.”

“Mọi người cũng nghỉ rồi?”

Đường Minh Sơn nói.

"Đúng vậy, năm nay nghỉ sớm.” Triệu Thiên gật đầu: “Có thể có một năm mới tốt."

Công việc mùa đông của nhà máy giấy là khá lỏng lẻo, nghỉ ngơi là chủ yếu, đầu mùa xuân là bận rộn nhất.

Bởi vì tre phát triển tốt nhất vào thời điểm đó.

Ăn cơm xong, Phong Ngọc Lan đã nhận hai đơn làm ăn, sau khi hẹn thời gian xong, cô và Đường Minh Sơn lên lầu.

Ở trên hành lang đốt than củi, chờ sau khi gần như tan hết mùi vị, Đường Minh Sơn lại bưng bếp than vào trong phòng, Phong Ngọc Lan đã mở cửa sổ gỗ ra.

Trên bàn nhỏ đặt hai cái ly men, một ly này của Phong Ngọc Lan ngâm hoa cúc, ly của Đường Minh Sơn là trà xanh.

Hai người ngồi đối diện vây quanh bếp lò, Phong Ngọc Lan móc mũ, Đường Minh Sơn thì đang đọc sách.

Cửa chính bên ngoài nửa kín, bên trong lại có rèm vải che chắn, sự riêng tư không thành vấn đề.

"Mấy ngày nữa trong nhà cô ba làm việc, chúng ta phải trở về xem một chút, vừa lúc nhà máy giấy bên này không bận, chúng ta còn có thể về quê ở vài ngày."

Sau khi đọc sách trong chốc lát, Đường Minh Sơn nhẹ giọng nói.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu, tay móc không ngừng, cô hiện tại cộng thêm tiền bên Đường Văn Tuệ, một ngày có thể kiếm được một đồng hai, nhưng phải cố lên, dù sao cơ hội kiếm tiền này khó có được: "Em nhớ anh đã nói, chú ba cùng cô ba là long phượng thai?”

"Đúng, theo lý hẳn là chú ba xếp thứ tư, nhưng bởi vì thời gian sinh ra chênh lệch không lớn, cho nên đều xếp là thứ ba."

Đường Minh Sơn bưng chén men lên, uống một ngụm trà nói.

Ngày kết hôn, Phong Ngọc Lan đầy bụng tâm sự, ngoại trừ nhà mẹ Đường hay chung đụng ra, người khác ngay cả mặt cô cũng không nhớ kỹ.

Cho nên đối với cô ba cùng chú ba Đường là long phượng thai có dáng vẻ như thế nào, cô có chút tò mò.

"Rất giống, bất kể là thân thể hay là cốt cách và tướng mạo, đều rất giống."

Đường Minh Sơn quay lại.

Trong đầu Phong Ngọc Lan hiện ra bộ dáng chú ba Đường, ừm, làm đàn ông, bộ dạng cha Đường coi như không tệ, nhưng cô không nghĩ ra cô ba là như nào.

Chờ đến nhà cô ba thấy cô ba, quả thực Phong Ngọc Lan sững sờ ra đó.

Cô ba thấy vậy cười ha ha một tiếng: "Cô và chú ba cháu có phải rất giống nhau hay không?”

Nói như thế nào đây, giống như chú ba Đường đội tóc giả, có thể nói cô ba cùng chú ba Đường có tám phần giống nhau, cao như nhau, vóc dáng giống nhau, giọng nói cũng có một chút giống nhau.

Nhà họ Đường chỉ có cha Đường tới, người tới rất nhiều, ăn cơm liền thành vấn đề.

Hơn nữa cha Đường cũng có vài phần tương tự bà ấy, lúc đứng chung cùng bà ấy, mấy thằng nhóc kia đều nghi hoặc nhìn người này, lại nhìn người kia.

"Giống thật."

Phong Ngọc Lan thấp giọng nói với Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn gật đầu: "Cô ba nói lúc cô ấy còn trẻ còn để tóc ngắn, đi chợ cùng chú ba, thật sự có người tranh luận bọn họ là song sinh, không phải long phượng thai đâu.”

Nguyên Khang được cha Đường dắt, mềm giọng gọi bà cô ba, được cô ba ôm lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nguyên Khang cao lên, cũng mập rồi, áo bông nhỏ này thật đẹp, mẹ cháu làm cho cháu à?”

"Đúng ạ." Nguyên Khang ôm túi áo lộ ra như sừng hươu của mình: "Mẹ rất tốt với cháu.”

"Được được được." Cô ba cười tủm tỉm buông nó xuống, lại bảo Đường Minh Sơn mang theo Phong Ngọc Lan đi dạo quanh, đội sản xuất của bọn họ có rất nhiều ao cá, thuộc về một bộ phận kinh tế tập thể. Hôm nay vừa lúc lại muốn khởi động ao cá, cho nên Phong Ngọc Lan cùng Đường Minh Sơn mang theo Nguyên Khang đi góp vui.

Cha Đường thì cùng cha cô ba ở trong phòng nói chuyện.

"Nhìn Minh Sơn như vậy là biết cuộc hôn nhân này là đúng đắn, cuộc sống cuối cùng cũng trôi qua." Cô ba cười tủm tỉm ngồi xuống, nói với cha Đường.

Cha Đường gật đầu: "Đúng vậy, đây mới là cuộc sống chân chính.”

Cha cô ba lấy ra một túi lớn trước cửa, đưa cho cha Đường: "Thằng hai mua, tôi vẫn còn, cậu cầm một túi đi.”

Cha Đường cũng không khách khí với ông ấy, đã lâu không tới bên này, ông cũng muốn nói chuyện nhiều với mấy người hơn.

Hôm nay là trời nhiều mây, đứng bên cạnh ao cá, gió thổi tới có chút lạnh, càng đừng nói đến những người xuống ao cá, chân trần, ống quần kéo cao thì lạnh biết bao nhiêu.

Nhưng họ vẫn vui mừng, bởi vì năm nay cá lớn, có thể bán cho xã, có giá tốt, như vậy kiếm nhiều tiền, cuộc sống gia đình cũng tốt hơn.

Nguyên Khang tay trái tay phải được họ dắt, lúc này vẻ mặt hưng phấn nhìn người mò cá trong ao cá.

Nước dâng đến mắt cá chân, cá lớn trong bùn nảy mạnh mẽ, cá nhỏ chen chúc ở nơi có nước.

Người ta chỉ bắt hơn một cân cá, còn lại tiếp tục nuôi.

Bọn Phong Ngọc Lan nhìn khoảng một tiếng thì mang theo Nguyên Khang trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-98.html.]

Nguyên Khang cũng không nháo, ngoan ngoãn đi theo bọn họ trở về.

Không bao lâu em họ nhà cô ba trở về, cậu ta mang theo sáu con cá chép béo mập trở về, trực tiếp đặt ở trong thùng gỗ lớn, múc nửa thùng nước vào, cá vui vẻ bơi lội.

Nguyên Khang tiến lại gần xem: "Chú họ, hôm nay ăn cá sao?”

"Đúng vậy, Nguyên Khang cũng phải ăn nhiều một chút, lớn lên cao như cha con vậy."

Nguyên Khang quay đầu lại nhìn Đường Minh Sơn: "Vâng ạ!”

Đường Minh Sơn đang bóc quýt, quả quýt này là quýt vỏ dày của nhà cô ba, mặc kệ ở lại trên cây bao lâu, phần lớn là màu xanh.

"Nếm thử đi."

Anh bóc ra sau đó lấy một múi cho Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan nhận lấy nhét vào miệng: "Cũng không tệ lắm, anh có biết quýt nhà cô ba không chua không?”

Đường Minh Sơn gật đầu, chính mình cũng ăn một múi, thấy Nguyên Khang tới, vì thế đưa phần còn lại cho nó.

Tiếp theo lại đi lấy một quả lớn, cùng Phong Ngọc Lan chia nhau ăn.

Người nhà cô ba đều rất hiền lành, Phong Ngọc Lan ở chung cùng họ rất thoải mái, buổi chiều thì cùng cha Đường trở về quê.

Xe đạp là một đường dắt đi, phải đi hơn một giờ, Phong Ngọc Lan coi như rèn luyện, dắt Nguyên Khang đi.

Nguyên Khang đi mệt mỏi, để cho nó ôm cái đệm ngồi phía trước, ngồi ở ghế sau xe đạp, Đường Minh Sơn dắt xe.

Lúc đến đội sản xuất, có người nói với bọn họ nhìn thấy bà mối bên cạnh kia đến nhà Đường Văn Cường, không biết có phải có chuyện tốt hay không.

Cho nên vừa đến ngoài sườn núi, Phong Ngọc Lan liền đi đến nhà chú ba Đường.

Mấy người mẹ Đường cũng ở nhà chú ba Đường.

Bác cả Đường lúc này đang đứng ở trong sân nói chuyện cùng chú ba Đường còn có mấy người anh hai Đường, đám người mẹ Đường thì ở trong phòng.

"Sao lại đứng bên ngoài?"

Vừa vào cửa sân, cha Đường thấy trong sân nhiều người như vậy thì nghi hoặc hỏi.

Anh hai Đường chỉ chỉ vào phòng chính, nhỏ giọng nói: "Bà mối ở bên trong nói chuyện với thím ba.”

"Cô gái nhà nào?"

"Vẫn không biết." Bác cả Đường lắc đầu, cười nói với Nguyên Khang tiến đến trước mặt mình: "Nguyên Khang tự đi về à?”

"Vẫn ngồi xe đạp ạ."

Nguyên Khang thật thà nói.

"Không tồi không tồi, anh A Tráng của cháu ở vựa củi bên kia tìm gậy gỗ, cháu đi xem thằng bé có làm chuyện xấu gì không."

“Được ạ!”

Nguyên Khang nhận nhiệm vụ lon ton chạy tới, bác cả Đường nháy mắt với Phong Ngọc Lan: "Ngọc Lan, cháu cũng đi vào nghe một chút.”

Mấy người chị dâu hai Đường đều ở đây.

Bên trong chỉ có một người đàn ông là Đường Văn Cường.

"Vâng." Phong Ngọc Lan cũng rất tò mò, vì thế đi vào nhà chính. Thấy cô trở về, đám người mẹ Đường vội vàng vẫy tay với cô, bảo cô đi qua ngồi.

Có một chảo lửa ở giữa, cũng không lạnh.

Bà mối nhìn hơn năm mươi tuổi, cũng ăn mặc bình thường, không đeo hoa, bôi phấn gì.

Thì ra chuyện của Đường Văn Cường lúc trước chính là nhờ vị này làm, nhưng bởi vì không hợp cho nên thím ba Đường cũng rất tiếc nuối, không ngờ hôm nay bà mối đột nhiên tới cửa, nói coi trọng cô gái một nhà, chính là xem bọn họ có nguyện ý hay không.

Cô gái này cũng là một xã của họ, là người của đội bảy Đại Dương, nhưng cô gái này vừa bị hủy hôn.

Nghe xong, Phong Ngọc Lan cảm thấy cực kỳ quen thuộc, vì thế liền hỏi: "Người đàn ông đã từ hôn hơn nữa còn hắt nước bẩn lên cô gái đó, có phải là Trương Đại Lực, làm công nhân ở nhà máy giấy phải không ạ?”

Bà mối sửng sốt, tiếp theo vội vàng gật đầu: "Chính là tên lòng dạ đen tối kia! Cô cũng biết sao?”

"Minh Sơn nhà chúng tôi chính là công nhân kỹ thuật của nhà máy giấy." Mẹ Đường tiếp lời: "Ngọc Lan à, chuyện từ hôn này con cũng biết?”

"Minh Sơn tận mắt nhìn thấy bọn họ náo loạn. Minh Sơn! Vào đây một chút.”

Phong Ngọc Lan vội vàng gọi Đường Minh Sơn vào trong phòng nói chuyện.

"Cậu ấy biết tình huống, vậy để cậu ấy nói, mẹ Văn Cường, nếu cô gái này không tốt, tôi sẽ không đến đây, nhưng tôi cảm thấy cô gái tốt như vậy, bị người ta hắt nước bẩn, nếu lại gả cho một người không tốt với cô ấy, vậy thật đáng tiếc!"

Bà mối thuộc loại không mời mà đến, chính là nghĩ người nhà họ Đường nhân phẩm không tệ. Cô gái kia coi như có quan hệ họ hàng với bà ấy, cho nên mới mặt dày đến giới thiệu cô gái kia.

Thím ba Đường nghe xong, vẻ mặt tức giận, người đàn ông kia quả thực không phải là người!

Lại nghe bà mối nói như vậy, quả thật bà ấy có chút động tâm, vì thế nhìn về phía bác cả gái cùng mẹ Đường, hai người đều khẽ gật đầu với bà ấy, lại nói với Đường Minh Sơn tiến vào.

"Minh Sơn, con lại tỉ mỉ nói chuyện Đại Lực kia."

Đường Minh Sơn cũng có chút kinh ngạc, lại là cô gái kia, anh không thiên vị nói chuyện xảy ra ngày hôm đó, cùng với chuyện Trương Đại Lực bị lãnh đạo chỉ trích ở trước mặt mọi người.

Loading...