Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:41:19
Lượt xem: 127

Thím Điền ngồi không bao lâu thì đi bận rộn, Phong Ngọc Lan chuẩn bị tiếp tục móc mũ, Đường Minh Sơn đứng dậy khóa cửa lớn, mang bếp than cũng bưng vào trong phòng, cửa sổ này mở ra cũng sẽ không có việc gì.

"Lát nữa chắc sẽ có người đi lên tìm em, nếu em muốn an tĩnh móc xong cái mũ này thì nghe theo anh."

Phong Ngọc Lan nhếch môi cười: "Được.”

Thật đúng là có mấy người lên tìm cô, có điều thấy cửa lớn đóng lại, bên trong cũng không có tiếng nói chuyện, mấy người cười mập mờ, nhao nhao rời đi.

Chờ Phong Ngọc Lan móc xong, Đường Minh Sơn mang theo cái nón, còn có những sợi len kia, cưỡi xe đạp về quê.

Trùng hợp chính là mấy ngày nay, Đường Văn Tuệ móc mũ cho cha mẹ, tuy rằng làm có bộ dáng không được đẹp lắm, vẫn là giữ ấm, sau khi nhìn thấy cái Phong Ngọc Lan móc, Đường Văn Tuệ thoáng cái hiểu được mình lúc trước sai ở chỗ nào.

"Em sẽ móc! Anh ba yên tâm, em móc xong liền đưa đến nhà ngang.”

"Thật sự không thành vấn đề?"

Sau khi Đường Minh Sơn nhiều lần xác nhận không thành vấn đề thì vội vàng trở về nhà ngang, Phong Ngọc Lan ở nhà một mình, anh lo lắng.

Đám người mẹ Đường cũng không muốn giữ anh lại, chỉ đi đến mảnh đất của riêng mình mang theo một số loại rau, bảo anh mang về.

"Sao không ở nhà cả đêm?"

Phong Ngọc Lan thấy anh về thì hỏi.

"Dù sao ngày mai cũng phải đến nhà máy sản xuất giấy." Đường Minh Sơn ngồi xuống vươn tay sưởi ấm: "Sau khi anh đi có bao nhiêu người tới tìm em?”

"Mấy người." Phong Ngọc Lan nói đến chuyện này thì vui: "Em nghĩ em lại sắp kiếm được tiền.”

“Anh phải dựa vào em nuôi thôi." Đường Minh Sơn cảm khái nói.

"Vậy thì nuôi." Phong Ngọc Lan gật đầu.

"Buổi tối anh nấu cơm, báo đáp em." Sau khi Đường Minh Sơn sưởi tay ấm áp, vươn tới nắm lấy tay Phong Ngọc Lan.

"Cùng làm đi." Lúc này đạp xe quay lại, trời lại lạnh, Phong Ngọc Lan vẫn thương xót anh.

Cái mũ này tuy rằng Dương Bảo Quốc không có quy định khi nào cần, nhưng đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cho nên những ngày kế tiếp Phong Ngọc Lan vẫn luôn ở nhà móc mũ, cửa thường xuyên đóng lại, ngẫu nhiên xuống lầu vào nhà xí.

Chị dâu Triệu còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái, Phong Ngọc Lan cười nói: "Chỉ là cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ.”

"Không phải là có chứ?"

Chị dâu Triệu nói.

"Vừa mới tới kỳ, không có đâu, chỉ là đơn giản muốn ngủ." Sợ cô ấy hiểu lầm, Phong Ngọc Lan vội vàng nói.

"Vậy em cũng chú ý một chút." Chị dâu Triệu cười tủm tỉm nói.

"Biết rồi, biết rồi."

Ngày Đường Văn Tuệ đến, Phong Ngọc Lan đã giao hàng trước, lúc này mới bắt đầu đợt thứ hai.

Cô nhìn hết chiếc mũ Đường Văn Tuệ mang đến, cuối cùng chọn ra hai cái có một chút vấn đề: "Hai cái này chị sửa một chút, em nhìn xem.”

Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu, ngồi ở một bên nhìn kỹ.

Chờ hai cái mũ kia cũng sửa xong, Phong Ngọc Lan đếm, tổng cộng mười hai cái.

Đường Văn Tuệ có chút ngượng ngùng nói: "Hai ngày đầu em chỉ có thể móc một cái, sau khi quen dần mới một ngày hai cái.”

"Được mà, không tồi rồi, quen rồi là sẽ khéo léo mà." Phong Ngọc Lan khen ngợi: "Chị sắp tới cũng mua len, em cứ lấy một ít về làm.”

Cô nghĩ giống như Dương Bảo Quốc ra giá, thu mũ Đường Văn Tuệ, nhưng Đường Văn Tuệ lại nghiêm túc nói.

"Lúc em đến, cha mẹ đã nhiều lần dặn dò, có thể nhận được công việc tốt như vậy, là chị dâu ba kéo em làm, nghĩ đến em, em không thể chiếm lời của chị nữa."

Năm hào một cuộn len, tổng cộng mười hai cuộn, đó chính là sáu đồng. Đường Văn Tuệ lấy sáu đồng ra đặt ở trên bàn trước: "Đây là tiền sợi len lần trước, chị nhất định phải nhận, còn cái mũ này, bên kia người ta thu chị một đồng một cái, đó là chị nên có được, ý của cha mẹ bên em là tám hào một cái là được.”

Ý là để cho Phong Ngọc Lan lãi thêm hai hào.

Phong Ngọc Lan nghe vậy, không xúc động là không thể nào, sở dĩ nhà họ Đường hài hòa như vậy, trong đó không thể tách khỏi chính trực cùng suy nghĩ của cha Đường và mẹ Đường.

Cuối cùng Phong Ngọc Lan chỉ thu một hào lãi: "Như vậy đi, chị thu em chín hào một cái, cái khác chúng ta ai cũng không cần nhắc tới nữa, trở về nếu cha mẹ nói em, em cứ nói là chị tức giận.”

"Em..."

Phong Ngọc Lan đè tay cô gái lại: "Em gái, như vậy cũng rất tốt, em cứ nói chị rất tức giận.”

Đường Văn Tuệ chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Vâng.”

Giống như trước đây, Đường Văn Tuệ ăn cơm trưa rồi lại đi, lúc này đây cô ấy không cho Phong Ngọc Lan đưa mình đi, bởi vì lúc cô ấy tới là xe trong đội, người bắt xe là Chương Nam Tuyền, cậu ấy cũng có việc đến huyện, cho nên liền cùng nhau tới.

Lúc này Chương Nam Tuyền đang chờ cô ấy ở ngã ba bên ngoài nhà ngang.

"Anh đã ở đây bao lâu rồi?"

Trong sọt của Đường Văn Tuệ đều là sợi len, trong tay còn mang theo hai cái túi vải, bên trong là Phong Ngọc Lan nhét sườn cho cô ấy còn có thịt ba chỉ.

Nói là Đường Minh Sơn mua về hôm qua, nghĩ hai ngày nay cô ấy sẽ tới cho nên chuẩn bị trước.

Mùa đông cũng sẽ không thay đổi hương vị, để trong ba hoặc năm ngày cũng không vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-97.html.]

Chương Nam Tuyền tự nhiên vươn tay, đặt hai cái túi vải vào trong giỏ xe bò, giống như thức ăn lúc tới, cũng đặt ở sọt sau lưng cậu ấy, bởi vì túi vải trong sọt trên lưng Đường Văn Tuệ đều là len, sợ làm bẩn ướt.

"Không lâu, chuyện của em đã làm xong?"

"Ừm." Đường Văn Tuệ gật đầu, mặt mày cong cong: "Vậy chúng ta về đi.”

Chương Nam Tuyền nghe câu nói cuối cùng, cũng cười theo: "Lên xe.”

Dù sao cũng không vội, cho nên Chương Nam Tuyền đánh xe cũng chậm, gió nhỏ một chút cũng không lạnh quá.

Tay Đường Văn Tuệ vẫn đặt ở chỗ mình giấu túi, chỉ sợ tiền bên trong rớt xuống, bởi vì vui quá cho nên vẫn cười.

"Chị dâu ba em đối với em tốt như vậy?"

Chương Nam Tuyền hỏi.

"Sao anh biết?"

Đường Văn Tuệ kinh ngạc truy vấn.

"Em có ngốc không? Nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của em cũng biết.” Chương Nam Tuyền khẽ cười.

"Anh mới ngốc ấy, Thục Phân bảo anh mang đồ cho cậu ấy sao?"

"Mang rồi, ở trong sọt lưng, em lấy ra xem anh có mua nhầm hay không."

Đường Văn Tuệ nghe vậy kéo sọt lưng đến trước mặt mình, sau khi tìm được đồ vật phía dưới, cẩn thận nhìn một chút: "Đúng rồi.”

"Anh làm việc mà em không yên tâm?"

Đường Văn Tuệ nghĩ đến cảnh tượng người nào đó ngày đó, bỗng nhiên giật mình đi tỏ tình, mặt đỏ bừng nói: "Ngày đó anh không dọa em, em cũng yên tâm.”

"Không có lương tâm, anh không nói ra là em thật sự coi anh như anh trai, anh có thể không sốt sắng sao?"

Chương Nam Tuyền nghiến răng nói.

"Em còn nhỏ, không nói đến chuyện này."

Đường Văn Tuệ đỏ mặt phản bác.

"Anh cũng không làm gì, chỉ là nói rõ ràng với em trước, chờ em là được, nhà cửa anh vẫn muốn cải tạo, lại tích góp chút tài sản, sau này em gả tới cũng tốt hơn một chút."

Chương Nam Tuyền tính toán trước mặt Đường Văn Tuệ, nghe được Đường Văn Tuệ đỏ mặt không chịu nổi: "Em không muốn nói đâu!”

Cậu ấy thích trêu chọc cô ấy.

Về đến nhà, mẹ Đường liền kéo cô ấy hỏi có làm dựa theo họ dặn dò không, Đường Văn Tuệ lấy tiền ra, nói lại từng lời Phong Ngọc Lan cho bọn họ nghe.

Mẹ Đường cùng cha Đường cười.

"Con đó, về sau phải nhớ kỹ chị dâu ba con tốt hơn."

"Con nhớ mà." Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu, lại muốn đưa tiền cho mẹ Đường, kết quả mẹ Đường cũng không lấy một xu nào.

"Đây là con tự kiếm được, con tự cất đi, nhưng không được dùng lung tung."

Đường Văn Tuệ mừng rỡ: "Vậy con mua thịt cho gia đình ăn cũng không tính là dùng lung tung chứ?”

Anh hai Đường ở một bên cười hì hì: "Không tính không tính, anh muốn ăn thịt mỡ!”

"Chị muốn ăn cá chép lớn!"

Chị dâu hai Đường cũng cười hì hì.

"Trước tiên ăn cái chị dâu ba cho chúng ta xong rồi mua." Đường Văn Tuệ đưa thịt ra: "Lần sau đi chợ, em lại đi mua cá.”

Phong Ngọc Lan kéo Đường Văn Tuệ kiếm tiền, tuy rằng chị dâu hai Đường có chút chua xót nhưng cũng biết mình không làm được công việc kia, hơn nữa mẹ Đường cũng an ủi cô ta, cho nên hiện tại cô ta chỉ nhớ thương để em chồng mua cá về ăn.

Anh hai Đường càng đầu to, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần người trong nhà kiếm tiền anh ấy đều rất vui.

Cũng bởi vì cháu gái của dì Vương lộ mặt dưới tay nghề của Phong Ngọc Lan, cho nên mấy ngày sau phải giúp cô gái của một thím ở lầu bốn trang điểm, cô ấy xuất giá.

Sáng sớm, Phong Ngọc Lan đứng lên xuống lầu bốn, tối hôm qua thím kia cố ý tới, mời Phong Ngọc Lan sáng sớm ngày mai đến nhà ăn sáng, không cần làm ở nhà.

Cho nên Phong Ngọc Lan cũng không khách khí.

Vấn đề trên mặt cô gái này cũng không lớn, chỉ là nhiều nốt ruồi, đánh nền, lại phủ một lớp phấn, chải hai b.í.m tóc dài, đeo băng đô đỏ Phong Ngọc Lan móc, cả người nhìn vui mừng vừa xinh đẹp.

"Thật đẹp."

Thím lau nước mắt, ở nhà kéo tay cô gái dặn dò: "Từ khi con ra khỏi cửa này, sau này con chính là con dâu nhà người khác, nhớ kỹ lời mẹ nói với con tối hôm qua, nhất định phải sống tốt, đừng để cha mẹ lo lắng, biết không?”

Đôi mắt cô gái cũng đỏ lên theo, nghẹn ngào gật đầu.

Phong Ngọc Lan lại lau khóe mắt cho cô ấy: "Không khóc, hôm nay là ngày vui vẻ của cô, phải xinh đẹp sáng ngời.”

"Đúng đúng đúng." Thím liên tục gật đầu, mình cũng lau nước mắt, bởi vì gả hơi xa cho nên không bao lâu bên chú rể liền đến đón người.

Phong Ngọc Lan cùng Đường Minh Sơn đưa đến cửa nhà ngang, nhìn người ngồi trên xe bò dần dần đi xa.

Trong đám người, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan nắm chặt mười ngón tay, cả hai đều ấm áp.

Loading...