Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 149

Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:04:04
Lượt xem: 90

Đó thực sự là một tin tốt, mặc dù cha Đường với mẹ Đường không nói gì nhưng họ vẫn muốn chia sẻ một phần phí sinh hoạt với hai người Phong Ngọc Lan.

Bây giờ có thể nhận được trợ cấp là một việc rất vui đối với mọi người.

Sau khi nhận giấy giới thiệu, ba người họ tiện thể theo xe bò đến nhà ga huyện bắt xe về nội thành.

Lần đầu tiên ngồi xe lâu như vậy, chị dâu hai Đường thấy hơi chóng mặt, khi họ ra khỏi nhà ga, Đường Minh Sơn đưa họ đi tìm một nhà khách ở lại trước, một phòng cho Đường Minh Sơn, một phòng cho vợ chồng anh hai Đường.

"Anh hai, anh chăm sóc cho chị dâu hai, em đi mua chút gì ăn."

"Ừ."

Anh hai Đường đồng ý, vừa định lấy tiền đưa thì Đường Minh Sơn đã quay người bỏ đi.

Khoảng mười phút sau, Đường Minh Sơn mang theo sáu cái màn thầu và sáu cái bánh bao trở về, anh hai Đường xin nước nóng của nhà khách, bây giờ mới uống được.

Khi họ ăn xong thì mới hơn ba giờ chiều.

"Chị dâu hai, chị ổn chứ?"

Đường Minh Sơn hỏi.

Chị dâu hai Đường gật đầu: "Không còn choáng nữa."

Thế nên ba người họ đến bệnh viện thành phố trên một chiếc ô tô nhỏ.

Sợ anh không quen, Phong Ngọc Lan còn cố ý hỏi đăng ký khoa nào, Đường Minh Sơn tìm được phụ khoa một cách chính xác, sau khi lấy được số, để hai người anh hai Đường xếp hàng.

Hôm nay không có nhiều người, chưa được nửa tiếng, hai người anh hai Đường đã đi vào.

Đường Minh Sơn chờ ở ngoài cửa.

Khoảng mười phút sau, anh hai Đường với chị dâu hai Đường cầm tờ giấy đi ra.

"Chúng ta đi kiểm tra những phần này trước."

Chị dâu hai Đường nói.

"Để em xem một chút."

Đường Minh Sơn nhận tờ đơn nhìn một lúc: "Đi theo em."

Hai người như hai con gà con đi theo gà mẹ già Đường Minh Sơn đi lên xuống bệnh viện, khi kiểm tra hoàn tất thì đã gần sáu giờ.

Một số xét nghiệm phải đến chiều hôm sau mới có kết quả nên bác sĩ bảo họ về nhà khách trước.

Trên đường đi, chị dâu hai Đường và anh hai Đường đều rất lo lắng.

"Hi vọng không có gì nghiêm trọng."

"Vâng, lúc kiểm tra em sợ lắm, hỏi cô ấy cũng không nói em bị gì, để mình đợi kết quả."

Nghe được anh trai và chị dâu đang lo lắng điều gì, Đường Minh Sơn vội vàng an ủi họ: "Hiếm khi lên thành phố, ăn tối xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

"Cũng được." Chị dâu hai Đường xốc lại tinh thần: "Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta đi mua đồ đi.”

Anh hai Đường gật đầu.

Bữa tối ăn ở nhà khách, chị dâu hai Đường ăn không nhiều, anh hai Đường sợ cô ta đói, khi họ ra ngoài đi dạo anh ấy đã mua vài cái bánh đậu xanh vừa rẻ lại ngon.

Ở bên Phong Ngọc Lan vừa đi làm về, mẹ Đường đã nấu nước nóng, Phong Ngọc Lan tắm rửa rồi vào nhà bếp sưởi ấm.

Hôm nay họ đi ăn cưới của một nhà trong đội, bữa tối đã ăn bên đó, vì vậy khi về đến nhà tắm một cái lại ngồi ngay bên đống lửa.

Nguyên Khang tựa sát Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nó: "Mẹ nghe A Tráng nói, con với Xuyên Tử leo cây?"

"Con không leo, anh Xuyên Tử mới giỏi!"

Vẻ mặt Nguyên Khang tràn vẻ ngưỡng mộ: "Anh ấy nói sau này sẽ dẫn con đi bắt tổ chim!"

"Vậy cháu nên ăn nhiều một chút, cho mau cao thêm." Mẹ Đường cười nói.

Nguyên Khang gật đầu thật mạnh.

Đường Văn Tuệ dùng kẹp gắp than đẩy củi vào: "Cũng không biết mấy người anh hai giờ ra sao."

"Đúng rồi." Mẹ Đường khẽ thở dài: "Cả ngày hôm nay mẹ vẫn luôn nghĩ tới chuyện này."

"Con cháu tự có phúc của nó." Cha Đường giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai bà: "Nếu không thể sinh con được cũng không sao, nhận con nuôi hoặc là nhận một đứa trẻ về làm con cũng được."

"Nói thì nói vậy." Mẹ Đường trừng mắt liếc ông một cái: "Tôi chỉ sợ cơ thể có chuyện gì, cho nên…”

Sợ mắc bệnh.

"Được rồi." Cha Đường đáp.

"Con thấy anh hai, chị dâu hai sẽ không sao, họ làm việc vất vả như vậy, có ăn được uống được, nhất định sẽ không sao." Đường Văn Tuệ không muốn nghe những lời bi quan, vội vàng nói.

"Đúng đó, cha, mẹ, chúng ta ở nhà suy nghĩ lung tung, không bằng chờ mấy người chị dâu hai về rồi nói kỹ hơn."

Phong Ngọc Lan ôm Nguyên Khang trong lòng, xoa đầu nó nói.

Đêm nay dù là người ở quê nhà, hay là các người chị dâu hai Đường ở nhà khách, đều không ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, ba người đến bệnh viện chờ.

Mãi cho đến buổi chiều, sau khi kết quả kiểm tra toàn bộ đã có, chị dâu hai Đường với anh hai Đường cầm giấy kiểm tra, mang vẻ mặt sắp đối mặt với cái c.h.ế.t đi tìm bác sĩ.

Đường Minh Sơn chờ ở bên ngoài cũng rất lo lắng.

Sau nửa giờ, anh hai Đường cùng chị dâu hai Đường đi ra với hai mắt đỏ hoe.

"Cuối cùng là anh không được chuyện kia, cho nên..."

Anh hai Đường lau nước mắt.

"Anh hai, anh đừng lo lắng, để em hỏi lại bác sĩ."

Đường Minh Sơn vỗ vai anh ấy, đi vào tìm bác sĩ.

Khi trở ra tâm trạng của anh cũng vô cùng phức tạp, nguyên nhân chính là tinh trùng của anh hai yếu nên khó thụ thai.

Ngay sau khi cầm thuốc rời bệnh viện, anh hai Đường đã đề nghị ly hôn với chị dâu hai Đường.

Sau đó anh ấy bị chị dâu hai Đường tát một bạt tai.

"Anh hai, anh…"

Thấy chị dâu hai Đường tức giận đi về phía nhà khách, Đường Minh Sơn bước tới nhìn anh hai Đường đang cúi đầu.

"Anh không thể làm chậm trễ cô ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-149.html.]

Anh hai Đường bật khóc: "Thằng ba, anh là người vô dụng."

"Bác sĩ chỉ nói khó khăn hơn so với người bình thường, không phải hoàn toàn không được, chúng ta còn kê đơn thuốc."

Anh lắc lắc chiếc túi vải đựng thuốc trên tay.

Anh hai Đường lắc đầu: "Nếu có, đã có từ lâu…"

Khi họ trở lại nhà khách, chị dâu hai Đường đã thu dọn đồ đạc của mình, mắt cô ta đỏ hoe, vừa nhìn đã biết sau khi trở về đã khóc.

"Đường Văn An em cho anh biết, em với anh lấy nhau tám năm rồi! Anh nói muốn ly hôn? Sao anh dám! Đừng nhắc chuyện này với em, sau khi về nhà để cho cha mẹ em xử lý anh!"

Nói xong, cô ta xách theo đồ đi trước.

"Chị dâu hai!"

Đường Minh Sơn nhanh chóng kéo anh hai Đường cho đuổi kịp.

Khi ngồi trên xe, chị dâu hai Đường thậm chí không muốn ngồi cùng anh hai Đường nữa, anh em Đường Minh Sơn ngồi phía trước, chị dâu hai Đường ngồi phía sau.

Phong Ngọc Lan với Đường Văn Tuệ vừa về từ nhà Chương Nam Tuyền, thấy Đường Minh Sơn đang đứng ở cổng sân.

"Thế nào?"

Hai người Phong Ngọc Lan bước nhanh về phía trước.

"Tạm thời đừng đi vào." Đường Minh Sơn vòng tay qua vai Phong Ngọc Lan, lại liếc nhìn Đường Văn Tuệ: "Anh hai muốn ly hôn với chị dâu hai, bây giờ chị dâu hai để cha mẹ xử lý anh hai.”

Đường Văn Tuệ hít một hơi: "Sao anh hai dám nói ly hôn?"

Trái lại, Phong Ngọc Lan đoán được một phần, nhiều năm như vậy không có tin tức gì, bây giờ anh hai Đường lại đề nghị ly hôn, nhất định vì sức khỏe anh hai Đường có vấn đề.

"Con nít đừng hỏi nhiều như vậy." Đường Minh Sơn chọc vào đầu cô ấy một cái: "Đi qua nhà chú ba trông Nguyên Khang đi."

"Anh chỉ muốn đẩy em đi."

Mặc dù nói vậy, Đường Văn Tuệ vẫn đến nhà chú ba Đường.

Sau khi cô ấy đi, Đường Minh Sơn mới thì thầm nói với Phong Ngọc Lan những gì bác sĩ nói: “... Đại khái là như vậy, bác sĩ kê đơn thuốc, anh hai muốn ly hôn, anh có thể hiểu được, anh ấy không muốn làm chậm trễ chị dâu hai, nhưng đối với chị dâu hai mà nói việc này là không thể nào."

Đừng nhìn anh hai Đường bất cẩn cẩu thả nhưng thật ra tình cảm vợ chồng họ rất tốt.

Khi mấy người Phong Ngọc Lan vào nhà, họ đã thấy một dấu bạt tai trên mặt anh hai Đường, xét theo kích thước của bàn tay, có lẽ là do chị dâu hai Đường đánh.

Anh ấy không đề cập đến chuyện ly hôn nữa, cũng kể từ đó anh hai Đường nghe theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc, ngoài ra anh hai Đường đã làm một việc khiến Phong Ngọc Lan phải khen ngợi.

Anh ấy cố tình đến nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường, giải thích lý do tại sao họ không có con trong nhiều năm qua, sau đó chị dâu của chị dâu hai Đường đến tìm chị dâu hai Đường, lúc này chị dâu hai Đường và những người khác mới biết được anh hai Đường đã làm gì.

"Không phải chị dâu muốn chia rẽ tình cảm, em thật sự định sống như thế này sao?"

Chị dâu hai Đường mím môi: "Không sao, không phải chỉ không có con sao? Ngày nay vẫn có thể sống được!"

Chị dâu cô ta thở dài: "Thật ra cậu ta đối xử với em rất tốt, cha mẹ chồng em chồng của cậu ta cũng rất tốt, nhưng em phải suy nghĩ cho thấu đáo, chuyện này là không có con đến khi về già, coi như…"

"Sinh con không phải để dưỡng lão cho mình." Chị dâu hai Đường phản bác: "Chị dâu yên tâm, em đã nghĩ kỹ rồi."

Cô ta đã nói như vậy, chị dâu cô ta cũng không khuyên nữa.

Phong Ngọc Lan cũng nhận thấy tình cảm của họ dường như đang trở nên tốt hơn.

Năm nay tuyết đến muộn hơn, nhưng vẫn rơi rất nhiều, hôm qua Đường Minh Sơn mới lên trên thị trấn để làm một số con dấu, ban đêm tuyết rơi rất dày.

Cũng may Đại Ngưu đã chuẩn bị nhiều cỏ khô, trời đang có tuyết không thể cắt cỏ tươi, chỉ có thể cho ăn rau lá trộn với cỏ khô.

"Ngủ một lát đi." Khi Đường Minh Sơn đứng dậy, anh đắp chăn cho Phong Ngọc Lan thật chặt: "Chút nữa Nguyên Khang nhất định sẽ đến làm phiền em."

Phong Ngọc Lan cuộn mình trong chăn: "Vâng."

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Nguyên Khang vô cùng hào hứng đi vào: "Mẹ! Tuyết rơi rồi!"

"Biết rồi." Phong Ngọc Lan vén chăn ra, nhanh chóng mặc thêm áo khoác, quần ngoài, giày bông, nhảy tại chỗ vài lần để xua tan nổi da gà trên người: "Chúng ta cùng đi xem nào."

Tuyết trong sân đã được Đường Minh Sơn và anh hai Đường quét đi, họ đi ra ngoài sân nhìn.

Vừa ra ngoài đã nghe nói cây trúc sau nhà bác cả Đường bị tuyết làm gãy.

"Không đổ vào nhà chứ?"

Phong Ngọc Lan kiễng chân lên, nhìn lên mái nhà.

“Đổ trúng rồi." Đường Minh Sơn cau mày, đi xem nhà bác cả Đường, nó va vào mái hiên sau nhà một chút.

Bác cả Đường tặc lưỡi: "Mấy ngày trước bác đã kêu cha A Tráng chặt bớt trúc bên ngoài, sao nó vẫn đổ!"

"Chặt thêm nữa."

Anh họ cả đã mang ủng đi mưa, cầm rìu đi.

Đường Minh Sơn cũng đi giúp, Phong Ngọc Lan với Nguyên Khang không đi theo đến rừng trúc mà trở về nhà.

Mẹ Đường đang nói chuyện sang năm đốt tiền giấy năm mới cho bà tổ.

Mấy người Phong Ngọc Lan nghe chăm chú, sau khi ăn sáng, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đến thăm nhà bà tổ.

Bà tổ đã mất, con gái con rể cũng không còn về đây sống nữa mà để lại chìa khóa cho những người nhà mẹ Đường, nhờ họ trông hộ ngôi nhà.

Mở cửa sân, hai người bắt đầu quét dọn.

Sẵn tiện quét sạch tuyết động trong sân, quét dọn trong ngoài nhà một thể.

"Thắp hai nén nhang cho bà tổ."

Khi định rời đi, Phong Ngọc Lan thấy có nhang trên bàn thờ, nên cô nói với Đường Minh Sơn.

"Ừ."

Nhang không bị ẩm, có thể dùng diêm thắp lên.

Sau khi thắp nhang xong, hai người khóa cửa sân rời đi.

Giữa đường đi cô còn gặp Đường Văn Cường với Xuân Phân đang đi dạo.

Họ đang nắm tay, nhưng khi Xuân Phân nhìn thấy họ, cô ấy nhanh chóng rút tay lại.

Đường Văn Cường cười, lại nắm lấy tay cô ấy: "Sao phải ngại, anh ba cùng chị dâu ba còn dính nhau hơn chúng ta."

"Không thể nào!"

Xuân Phân đỏ mặt, định rút tay về, cuối cùng Đường Văn Cường ra hiệu cô ấy nhìn Đường Minh Sơn: "Anh ba cứ ôm chị dâu ba mãi kìa."

Nhìn kỹ lại, đúng là Đường Minh Sơn đã thấy họ, nhưng anh vẫn không buông tay.

Loading...