Hận Mùa Xuân - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:16:19
Lượt xem: 2,555

Ta ngẩng đầu hung dữ nhìn hoàng đế, chỉ thấy y thở dài nói: "Cố ái khanh, trẫm cũng không thể bảo vệ khanh được nữa rồi.

 

Nhưng người này là do ta g i ế t.

 

Ta biết ta nói gì cũng vô ích, hoàng đế muốn g i ế t hắn, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai.

 

Nhưng tại sao lại như vậy?

 

Rõ ràng Cố Mãn đã vượt qua, hoàng đế cũ đã c h ế t, tại sao vẫn có người muốn g i ế t hắn?

 

Hoàng đế nói: "Vì niệm tình khanh là vì phu nhân, ban cho khanh rượu độc, về nhà đi."

 

Cố Mãn kéo ta quỳ xuống tạ ơn.

 

Hoàng đế không chỉ ban rượu độc mà còn ban rất nhiều thẻ tre.

 

Thái giám truyền lệnh nhìn hắn viết vẽ trên thẻ tre, trước khi thu lại có vẻ không đành lòng hít một hơi: "Ngài đi bình an."

 

Lúc này ta mới biết, ta đã suy nghĩ viển vông.

 

Cố Mãn dù thế nào cũng sẽ c h ế t.

 

Giống như ta nghĩ ban đầu, hoàng đế sẽ không tha cho người như vậy.

 

Trên thẻ tre dày đặc những lời yêu dân tha thiết của hắn nhưng bách tính lại chửi mắng hắn, tân đế thì kiêng dè hắn.

 

Hai thái giám kia lui ra, để lại ta và Cố Mãn trong phòng.

 

"Còn ba khắc, ngài đừng quên thời gian, đừng liên lụy đến Giang cô nương."

 

Ba khắc.

 

Hắn ôm ta không nói lời nào, chỉ vỗ về ta từng nhịp.

 

Ta đầy hy vọng hỏi: (Không thể chạy sao?)

 

Hắn cười lắc đầu.

 

Tại sao không thể chạy?

 

Cố Mãn võ công cao cường như vậy, ôm ta bay lên tường thành, chúng ta chẳng phải có thể rời khỏi đây sao?

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Tiếng nước nhỏ tí tách, tim ta đau như muốn nứt ra.

 

Thời gian trôi qua quá nhanh, ta không kịp suy nghĩ, đổ dầu đèn thành một vòng, châm lửa đốt.

 

Bên ngoài có người hét lớn cháy rồi nhưng ta khóa chặt cửa, ta nắm tay Cố Mãn cầu xin hắn: (Chúng ta chạy đi, nhân lúc hỗn loạn chạy đi!)

 

Ánh lửa ngập trời hắt lên khuôn mặt hắn đỏ bừng, trông đẹp hơn ngày thường gấp ba phần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-14.html.]

Tà áo của ta như bị đốt cháy, tiếng xé rách vang lên như sấm sét, m.á.u tươi tràn ngập, gần như át cả tiếng hét bên ngoài.

 

Nhưng Cố Mãn đột nhiên nôn ra một ngụm máu.

 

Cốc rượu độc rơi xuống đất, m.á.u của hắn không ngừng trào ra, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta đẩy ta ra ngoài.

 

Cửa phòng bị phá vỡ, những người bên ngoài xông vào, họ thấy Cố Mãn đã uống rượu độc, vội vàng tiến lại kéo ta.

 

Ta bị người ta kéo ngang lưng ra ngoài nhưng vẫn cố hết sức giằng co nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Mãn.

 

(Cố Mãn.)

 

Cố Mãn!

 

"——Cố Mãn!!!"

 

Ta đau đớn hét lên, Cố Mãn cụp mắt đẫm m.á.u xuống rồi đột nhiên ngẩng lên.

 

Ta liều mạng đá người kéo ta, kéo Cố Mãn đang mấp máy môi không buông tay.

 

"Cố Mãn! Đừng! Không được c h ế t a a a buông ta ra! Ta không đi ta không đi!"

 

"Cố Mãn, Cố Mãn!"

 

Cuối cùng người đó cũng buông ta ra, tự mình chạy ra ngoài, nước mắt ta nóng hổi, nóng đến mức ta không mở mắt ra được.

 

Nhưng ta vẫn nhìn thấy Cố Mãn.

 

Cũng mơ hồ nhìn thấy Cố Mãn năm mười ba tuổi cưỡi ngựa cứu ta.

 

Ta hận đến nỗi mắt muốn nứt ra, giật lấy con d.a.o của hắn đ.â.m mạnh vào tim người kia, nước mắt và m.á.u hòa vào nhau.

 

Lúc đó ta nhìn cái gì cũng thấy căm hận, ngay cả hoa dại cũng bị ta giẫm nát.

 

Cố Mãn nói: "Cô nương, đừng hận mùa xuân."

 

Đúng vậy.

 

Vào thời điểm mùa xuân, ta đã trở thành vợ của người anh hùng ngày đó.

 

Nhưng cũng vào thời điểm mùa xuân, chúng ta cùng nhau c h ế t trong biển lửa.

 

Cố Mãn...

 

Cả đời ta quá khổ, khó khăn lắm mới nếm được vị ngọt, không thể tự sống tiếp được nữa.

 

Vì vậy hãy để ta hận đi.

 

Hận mùa xuân.

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...