Hận Mùa Xuân - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:53:38
Lượt xem: 1,188

Ngày hành hình, ta đi xem, ngồi bên cạnh Cố Mãn.

 

Khoảnh khắc hắn ném mảnh gỗ trong tay ra, ta cảm thấy như có một tảng đá lớn rơi xuống trong lòng.

 

Cuối cùng.

 

Tất cả đã kết thúc.

 

Đầu của cha ta lăn trên đất mấy vòng, c h ế t thảm.

 

Cố Mãn nắm tay ta dưới gầm bàn.

 

Nhưng ta đã đánh giá thấp mức độ vô thường của thế sự.

 

Hơn một nửa tháng ba, cỏ thơm um tùm.

 

Tân đế thiết yến mời các quan đại thần và gia quyến, lần đầu tiên ta theo Cố Mãn vào cung.

 

Bức tường cung điện màu đỏ này thật cao, người bị nhốt bên trong thực sự sẽ vui vẻ sao?

 

Trong tiệc, quần áo của ta bị đổ ướt, người hầu dẫn ta đi thay.

 

Chỉ đi được nửa đường, ta cảm thấy không ổn.

 

Sự nhạy cảm bị sỉ nhục từ nhỏ đột nhiên trỗi dậy, ta lùi một bước quay người bỏ chạy.

 

"Vô dụng! Mau đuổi theo!"

 

Quả nhiên không ổn!

 

Nhưng bức tường cung này quá phức tạp, ta không nhận ra đường, bị dồn thẳng vào một góc viện.

 

Có người từ phía sau ôm chặt lấy ta, hơi thở ghê tởm phả vào mặt, tay hắn vội vã xé toạc quần áo của ta.

 

Xong rồi, ta nghĩ.

 

Hôm nay e rằng thực sự phải c h ế t.

 

Ta là vợ của Cửu Thiên Tuế, không biết ai dám to gan như vậy.

 

Khi giãy giụa, ta cúi đầu nhìn, người kia hai mắt mơ màng, mặt đỏ bừng, rõ ràng là bị hạ thuốc.

 

Đây là cái bẫy nhắm vào Cố Mãn.

 

Ta dùng hết sức đá một cước, điên cuồng chạy ra ngoài, trâm cài tóc hỗn loạn đập vào cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-13.html.]

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Nhưng vừa nhấc viên gạch lên, đã bị hắn kéo ngược lại.

 

Phải làm sao, phải làm sao?

 

Người kia mặc áo bào tứ trảo mãng, rõ ràng là hoàng thân quốc thích, ta không nghĩ ra được cách nào khác.

 

Trời đất bất nhân! Lấy vạn vật làm cỏ rác—

 

Nhưng nếu thiên đạo thực sự công bằng, tại sao ta phải chịu khổ ở đây?

 

Ta nghĩ, trời ạ, ông không công bằng nhưng ta không sợ ông!

 

Sinh ra trên đời những năm này, may mắn gặp được Cố Mãn đã đủ rồi.

 

Ta rút trâm vàng, đ.â.m thẳng vào hắn, trong nháy mắt m.á.u chảy như suối, cảm giác hoang đường đã đốt cháy toàn bộ sự tức giận của ta, khi phản ứng lại, cổ hắn đã gần như bị ta đ.â.m gãy.

 

C h ế t rồi.

 

Chỉ còn lại ta.

 

Ta so sánh trâm vàng, hôm nay ta c h ế t ở đây, ít nhất có thể giúp Cố Mãn thoát khỏi một kiếp nạn.

 

Hắn có bản lĩnh, theo ta nói, hãy dứt khoát lật đổ cái nơi thối nát này.

 

Nhưng cánh cửa lớn đột nhiên bị người ở bên ngoài đập mạnh, Cố Mãn xông lên giật lấy trâm vàng của ta.

 

Hai chúng ta nhìn nhau không nói nên lời.

 

Bên ngoài tiếng người ồn ào, từ từ vây lại, ngay cả hoàng đế cũng có mặt.

 

"Đại nghịch bất đạo!"

 

Một tiếng quát giận của thái giám lớn xuyên thủng bầu trời kinh hoàng: "Đại nghịch bất đạo, Cố Mãn! Thật to gan, ngươi dám hành thích Thành Vương!"

 

Thành Vương.

 

Ta nghe Cố Mãn nói, người này và hoàng đế không hợp nhau, ngày nào cũng rình rập.

 

Bắn một mũi tên trúng hai đích thật tốt.

 

 

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...