Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hai mặt của số phận - Chương 3: Trong bí mật

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:13:16
Lượt xem: 0

Chương 3: Trong bí mật

Bên trong nhà kho, Linh ngạc nhiên khi thấy một không gian hoàn toàn khác với vẻ ngoài cũ kỹ của nó. Phòng được chia thành hai khu vực: một bên là khu vực làm việc với màn hình máy tính và các thiết bị điện tử hiện đại, bên kia là một khu vực sinh hoạt đơn giản với bàn ghế và một chiếc giường nhỏ.

Khôi dẫn Linh đến khu vực làm việc và mời cô ngồi xuống.

"Tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi," Khôi nói, giọng anh ta trầm và nghiêm túc. "Nhưng trước tiên, tôi cần cô xem một vài thứ."

Anh ta bật một trong những màn hình lên. Linh thấy hình ảnh của chính mình xuất hiện - nhưng không phải là Linh mà cô biết. Đó là một Linh khác, với mái tóc buộc gọn ra sau, đôi mắt sắc lạnh và tập trung, đang gõ nhanh trên bàn phím với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Đây là... tôi sao?" Linh hỏi, giọng run rẩy.

Khôi gật đầu. "Đây là bạn, nhưng là phần khác của bạn. Chúng tôi gọi cô ấy là 'Lan' - nhân cách thứ hai của cô."

Linh cảm thấy đầu mình quay cuồng. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu quen thuộc nào đó trong hình ảnh của "Lan".

"Tôi không hiểu," Linh nói, quay sang nhìn Khôi. "Làm sao có thể...?"

"Đó là kết quả của một dự án bí mật," Khôi giải thích. "Một dự án nhằm tạo ra những đặc vụ hoàn hảo - những người có thể sống cuộc sống bình thường vào ban ngày và trở thành những hacker thiên tài vào ban đêm."

Linh cảm thấy như thể mặt đất dưới chân cô đang sụp đổ. "Nhưng tại sao lại là tôi? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường."

Khôi nhìn cô với ánh mắt đầy thông cảm. "Đó chính xác là lý do tại sao họ chọn cô, Linh. Một bác sĩ tài năng, được kính trọng - ai có thể nghi ngờ?"

"Vậy... anh là ai trong chuyện này?" Linh hỏi, cố gắng hiểu tình hình.

"Tôi từng là một phần của dự án," Khôi thừa nhận. "Nhưng tôi đã nhận ra rằng những gì chúng tôi đang làm là sai trái. Tôi đã quyết định giúp cô - và những người khác như cô - lấy lại cuộc sống của mình."

Linh im lặng một lúc, cố gắng tiêu hóa tất cả thông tin này. Cuối cùng, cô hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Khôi mở một ngăn kéo và lấy ra một thiết bị nhỏ. "Đây là chìa khóa để giải phóng cô khỏi nhân cách thứ hai. Nhưng tôi cần cô hiểu rõ - nếu chúng ta làm điều này, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ như cũ nữa. Cô sẽ phải đối mặt với những ký ức và kỹ năng của 'Lan'. Cô có sẵn sàng cho điều đó không?"

Linh nhìn vào thiết bị trong tay Khôi, rồi nhìn lại hình ảnh của "Lan" trên màn hình. Cô biết rằng quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi. Nhưng cô cũng biết rằng cô không thể tiếp tục sống trong bóng tối và dối trá.

Với một hơi thở sâu, Linh gật đầu. "Tôi sẵn sàng. Hãy làm điều đó đi."

Khôi cầm thiết bị nhỏ trong tay, ánh mắt anh ta phản chiếu sự lo lắng và quyết tâm. "Linh, quá trình này có thể sẽ gây đau đớn. Cô có chắc chắn muốn tiếp tục không?"

Linh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Tôi chắc chắn. Tôi cần biết sự thật."

Khôi tiến lại gần, đặt thiết bị lên thái dương của Linh. "Hãy nhắm mắt lại và thả lỏng. Tôi sẽ đếm đến ba."

Linh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

"Một... hai... ba!"

Một cơn đau nhói xuyên qua đầu Linh như một tia sét. Cô cảm thấy như có hàng ngàn mảnh ký ức đang tràn vào tâm trí, những hình ảnh, âm thanh và cảm xúc xoáy trong đầu cô như một cơn lốc.

Cô thấy mình trong một phòng thí nghiệm, được kết nối với các máy móc phức tạp. Cô thấy những buổi huấn luyện khắc nghiệt, những đêm dài ngồi trước màn hình máy tính, xâm nhập vào các hệ thống bảo mật phức tạp nhất.

Và rồi, như một tấm màn được vén lên, Linh thấy rõ mọi thứ. Cô nhớ ra tất cả - cuộc sống kép của mình, những nhiệm vụ bí mật, và lý do tại sao cô được chọn cho dự án này.

Khi mở mắt ra, thế giới xung quanh Linh dường như khác hẳn. Mọi thứ trở nên sắc nét và rõ ràng hơn, như thể cô đang nhìn qua một lăng kính mới.

"Khôi," Linh nói, giọng cô trầm xuống, mang một sắc thái mới mà chính cô cũng ngạc nhiên. "Tôi nhớ ra rồi. Tất cả."

Khôi gật đầu, vẻ mặt anh ta là sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng. "Cô cảm thấy thế nào?"

Linh đứng dậy, cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể mình. "Tôi cảm thấy... hoàn chỉnh. Nhưng cũng rất phức tạp. Tôi vẫn là Linh, nhưng giờ đây tôi cũng là Lan. Tôi không biết làm thế nào để dung hòa hai phần này của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hai-mat-cua-so-phan/chuong-3-trong-bi-mat.html.]

Khôi đặt tay lên vai Linh. "Đó là một phần của quá trình, Linh. Cô sẽ cần thời gian để điều chỉnh. Nhưng bây giờ, chúng ta có vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết."

Linh nhìn anh ta, một phần trong cô - phần của Lan - đã biết trước những gì sắp đến. "Họ đang đến phải không?"

Khôi gật đầu nghiêm trọng. "Đúng vậy. Khi chúng ta kích hoạt thiết bị này, nó cũng đã gửi một tín hiệu. Những người đứng sau dự án sẽ biết rằng cô đã thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Chúng ta không có nhiều thời gian."

Linh nhanh chóng đánh giá tình hình, kỹ năng của Lan hòa quyện với bản năng của bác sĩ trong cô. "Chúng ta cần một kế hoạch. Tôi không thể quay lại cuộc sống cũ nữa, nhưng tôi cũng không thể bỏ rơi bệnh nhân của mình."

Khôi bước nhanh đến bàn làm việc, lấy ra một chiếc laptop. "Tôi đã chuẩn bị cho tình huống này. Chúng ta có thể tạo một danh tính mới cho cô, nhưng điều đó sẽ mất thời gian. Trước mắt, chúng ta cần rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài nhà kho. Cả hai người đều giật mình quay lại.

"Họ đến rồi," Khôi nói, vẻ mặt căng thẳng. "Chúng ta phải đi ngay."

Linh cảm thấy adrenaline dâng trào trong huyết quản. Cô nhìn Khôi, ánh mắt đầy quyết tâm. "Được rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Khi Khôi mở một cánh cửa bí mật phía sau nhà kho, Linh biết rằng cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mình đang thực sự sống - và sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước.

Khôi cầm thiết bị nhỏ trong tay, ánh mắt anh ta phản chiếu sự lo lắng và quyết tâm. "Linh, quá trình này có thể sẽ gây đau đớn. Cô có chắc chắn muốn tiếp tục không?"

Linh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Tôi chắc chắn. Tôi cần biết sự thật."

Khôi tiến lại gần, đặt thiết bị lên thái dương của Linh. "Hãy nhắm mắt lại và thả lỏng. Tôi sẽ đếm đến ba."

Linh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

"Một... hai... ba!"

Một cơn đau nhói xuyên qua đầu Linh như một tia sét. Cô cảm thấy như có hàng ngàn mảnh ký ức đang tràn vào tâm trí, những hình ảnh, âm thanh và cảm xúc xoáy trong đầu cô như một cơn lốc.

Cô thấy mình trong một phòng thí nghiệm, được kết nối với các máy móc phức tạp. Cô thấy những buổi huấn luyện khắc nghiệt, những đêm dài ngồi trước màn hình máy tính, xâm nhập vào các hệ thống bảo mật phức tạp nhất.

Và rồi, như một tấm màn được vén lên, Linh thấy rõ mọi thứ. Cô nhớ ra tất cả - cuộc sống kép của mình, những nhiệm vụ bí mật, và lý do tại sao cô được chọn cho dự án này.

Khi mở mắt ra, thế giới xung quanh Linh dường như khác hẳn. Mọi thứ trở nên sắc nét và rõ ràng hơn, như thể cô đang nhìn qua một lăng kính mới.

"Khôi," Linh nói, giọng cô trầm xuống, mang một sắc thái mới mà chính cô cũng ngạc nhiên. "Tôi nhớ ra rồi. Tất cả."

Khôi gật đầu, vẻ mặt anh ta là sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng. "Cô cảm thấy thế nào?"

Linh đứng dậy, cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể mình. "Tôi cảm thấy... hoàn chỉnh. Nhưng cũng rất phức tạp. Tôi vẫn là Linh, nhưng giờ đây tôi cũng là Lan. Tôi không biết làm thế nào để dung hòa hai phần này của mình."

Khôi đặt tay lên vai Linh. "Đó là một phần của quá trình, Linh. Cô sẽ cần thời gian để điều chỉnh. Nhưng bây giờ, chúng ta có vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết."

Linh nhìn anh ta, một phần trong cô - phần của Lan - đã biết trước những gì sắp đến. "Họ đang đến phải không?"

Khôi gật đầu nghiêm trọng. "Đúng vậy. Khi chúng ta kích hoạt thiết bị này, nó cũng đã gửi một tín hiệu. Những người đứng sau dự án sẽ biết rằng cô đã thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Chúng ta không có nhiều thời gian."

Linh nhanh chóng đánh giá tình hình, kỹ năng của Lan hòa quyện với bản năng của bác sĩ trong cô. "Chúng ta cần một kế hoạch. Tôi không thể quay lại cuộc sống cũ nữa, nhưng tôi cũng không thể bỏ rơi bệnh nhân của mình."

Khôi bước nhanh đến bàn làm việc, lấy ra một chiếc laptop. "Tôi đã chuẩn bị cho tình huống này. Chúng ta có thể tạo một danh tính mới cho cô, nhưng điều đó sẽ mất thời gian. Trước mắt, chúng ta cần rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài nhà kho. Cả hai người đều giật mình quay lại.

"Họ đến rồi," Khôi nói, vẻ mặt căng thẳng. "Chúng ta phải đi ngay."

Linh cảm thấy adrenaline dâng trào trong huyết quản. Cô nhìn Khôi, ánh mắt đầy quyết tâm. "Được rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Khi Khôi mở một cánh cửa bí mật phía sau nhà kho, Linh biết rằng cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mình đang thực sự sống - và sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước.

Loading...