Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 9 - Từ Thành nhị tỷ phu

Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:00:12
Lượt xem: 183

25.

Nhà họ Cố lấy được thiên hạ từ trên lưng ngựa, con cháu thế gia trong kinh thành đa phần đều dũng mãnh.

 

Hai mùa săn b.ắ.n xuân thu mỗi năm là trọng điểm.

 

Hoàng thượng tuy bị thương ở chân nhưng tinh thần vẫn tốt, chỉ có Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh sắc mặt không tốt lắm, có lẽ là vì chuyện huynh trưởng của bà là Phùng tướng quân bị bãi chức.

 

Nhưng vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã lại không xuất hiện, người chủ trì hội săn b.ắ.n mùa thu là một vị đại nhân khác.

 

Cố Trọng Diễn là Đông cung Thái tử, chuyện săn b.ắ.n mùa thu như vậy, tự nhiên phải dũng cảm đi đầu.

 

Đến khu săn bắn, Thái tử không còn quan tâm đến ta nữa, bận rộn tranh cường háo thắng với những vị hoàng tử và con cháu thế gia khác.

 

Trước mặt ta Cố Trọng Diễn khóc lóc đáng thương, nhưng ra ngoài lại oai phong lẫm liệt.

 

Nhìn vị Thái tử này đang cưỡi ngựa phi nước đại oai phong lẫm liệt, ta không hiểu sao lại nảy sinh niềm vui của việc nuôi dạy nhi tử.

 

Ta đeo m.ạ.n.g che mặt ngồi trong đám người, khi hắn mang chiến lợi phẩm là giải nhất cuộc thi đua ngựa đến trước mặt ta, những quý nữ trên khán đài tức đến nghiến răng nghiến lợi.

 

"Đây là ai vậy? Thái tử điện hạ lại đem giải nhất trao cho nàng ấy, còn Phùng Lương Đệ thì sao?"

 

"Đúng vậy, Phùng Lương Đệ là điệt nữ ruột của Hoàng hậu nương nương, biểu muội của Thái tử điện hạ a!"

 

"Thì sao nào? Bây giờ Phùng tướng quân đã bị bãi chức, nếu không dựa vào Hoàng hậu nương nương, ta nghĩ ả ta cũng không làm được đến Lương Đệ!"

 

Ta không quan tâm lắm đến những lời bàn tán xì xào.

 

Nhưng lại chú ý đến một ánh nhìn quen thuộc, oán độc lẫn trong đó.

 

Ta quay đầu nhìn về phía nguồn gốc của ánh mắt đó, nhìn thấy Phùng Tuyết Như mặc trang phục đi săn, cong môi cười.

 

Ồ, nàng ta cũng đến đây.

 

Nhận ra ánh mắt của ta, Phùng Tuyết Như liền tái mặt, nắm chặt tay, ánh mắt hận không thể g/i/ết ta.

 

Ta liếc nhìn móng tay của nàng ta.

 

Cắt bằng với đầu ngón tay, cũng không sơn móng tay, phối hợp với bộ trang phục đi săn này, nàng ta mang khí chất nữ hùng không thua kém nam nhân.

 

Chỉ tiếc, đầu óc không tốt lắm a.

 

26.

Buổi tối, trong khu săn b.ắ.n bày tiệc, Cố Trọng Diễn cùng những vương công đại thần đi uống rượu.

 

Dặn dò ta ở lại trong lều của hắn cho cẩn thận, cần gì thì hỏi Cao Mặc Hoài, tuyệt đối không được lẻn ra ngoài, cũng không được để người khác nhìn thấy dung nhan của ta.

 

Ta đoán rằng dung mạo của ta là một điều cấm kỵ, nếu không, ban ngày Cố Trọng Diễn cũng không bắt ta che mặt.

 

Nhưng điều này lại thuận tiện cho việc làm của ta.

 

Ta cải trang một phen, đeo chiếc vòng tay đáng ra phải chôn cùng nhị tỷ tỷ mà Trương di nương đã tháo ra và tặng ta.

 

Sau khi vào cung, ta cầu xin Cao Mặc Hoài, đến tiệm cầm đồ chuộc chiếc vòng tay này về.

 

Hắn ta chê bai ta một hồi.

 

"Một chiếc vòng bạc trắng, cũng đáng để ngươi cầu xin ta, nhọc công chuộc về?"

 

Sau đó sai người mang đến một hộp vòng tay.

 

Vàng, ngọc bích, mã não, ngọc bích Tân Cương, chỉ không có bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-9-tu-thanh-nhi-ty-phu.html.]

 

Thải Nguyệt lo lắng nhìn ta.

 

"Cô nương, người thực sự muốn làm như vậy sao?"

 

"Lỡ như Cao tổng quản biết được..."

 

Ta nhìn nàng kiên định: "Ngươi không nói, hắn sẽ không biết."

 

"Thải Nguyệt tỷ tỷ, ngươi là người trong cung của ta, ta xảy ra chuyện ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, ngươi sẽ giúp ta chứ?"

 

"Ngươi cũng không muốn Giang thái y chờ đợi ngươi uổng phí nhiều năm như vậy chứ?”

 

Thải Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn ta, dường như không tin những lời này là do ta nói ra.

 

"Ngươi... ngươi..."

 

Ta cong môi: "Ta làm sao biết à?"

 

"Cung nữ và thái y tư thông là trọng tội, trước đây ta coi như không biết, sau này cũng sẽ coi như không biết."

 

Thải Nguyệt nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cắn răng, giúp ta dụ dỗ lính canh bên ngoài lều, thả ta ra ngoài.

 

Ta nghĩ, ta đại khái là sắp mất đi người bạn duy nhất này rồi.

 

Nhưng vì nhị tỷ tỷ và đứa trẻ oan khuất trong bụng của tỷ ấy, ta không thể lùi bước.

 

27.

Trong đại trướng, vua tôi cùng vui, bên lều canh gác, nhị tỷ phu của ta là Từ Thành tướng quân, cũng đang uống rượu.

 

Xa xa, hắn liếc thấy bóng người thoắt ẩn thoắt hiện của ta sau gốc cây, đột nhiên đập mạnh chén rượu xuống bàn.

 

"Mạt Nhi?"

 

"Không! Không thể nào! Ngươi đã ch/ết từ lâu rồi!"

 

"Đây là…là gặp quỷ?"

 

Hắn túm lấy một tên lính, chất vấn: "Vừa nãy bên kia có một bóng người, ngươi có nhìn thấy không?"

 

Lúc này ta đã nấp kỹ sau gốc cây, tên lính sao có thể nhìn thấy?

 

Chỉ đành lắc đầu hoang mang: "Thưa tướng quân, bên kia, không có gì cả."

 

Ta lợi dụng lúc tên lính quay đầu lại, vẫy tay chào Từ Thành.

 

Sắc mặt Từ Thành hoàn toàn biến đổi, hất mạnh tên lính ra, lảo đảo chạy về phía ta.

 

"Mạt Nhi! Ngươi chờ ta! Mạt Nhi!"

 

Xa xa, tiếng bàn tán của mấy tên lính truyền đến.

 

"Mạt Nhi là ai?"

 

"Nghe nói là phu nhân đã qua đời của Từ tướng quân, lúc ch/ết là một x/á/c hai m.ạ.n.g, rất khốc liệt!"

 

"Đừng nói nữa, đáng sợ quá, lát nữa Nhiếp Chính Vương đến thị sát phát hiện chúng ta lười biếng sẽ bị trừng phạt nặng đấy."

 

Lòng ta run lên, sao chỗ nào cũng có vị Nhiếp Chính Vương kia vậy?

 

Nhưng dù thế nào cũng không thể ngăn cản quyết tâm báo thù cho nhị tỷ tỷ của ta.

Loading...