HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 10 - G.i.ế.t Từ Thành được không?

Cập nhật lúc: 2024-07-04 09:32:57
Lượt xem: 119

28.

Khu săn b.ắ.n là trọng địa, ta là thiếp thất của Thái tử, không thể đi lại lung tung tùy tiện.

 

Nhưng nhân lúc đi vệ sinh, ta vẫn phát hiện ra một cái bẫy gần đó.

 

Trong bẫy có kẹp thú có thể kẹp gãy móng vuốt của dã thú.

 

Ban ngày ta đã đánh dấu, lúc này dẫn Từ Thành đang say rượu đi qua đó.

 

Trời tối mịt, mọi người đều vây quanh Hoàng thượng, thiếu mất một người thì ai biết?

 

Đến sáng mai, khi bị phát hiện, chắc m/á/u đã chảy hết.

 

Mọi người cũng chỉ nghĩ rằng hắn say rượu, vấp ngã rơi vào bẫy.

 

Nhưng điều ta không ngờ là, Từ Thành đuổi theo ta đến bên cạnh bẫy, không bị rơi xuống, mà né tránh giống như đã biết trước vậy, đồng thời tóm lấy ta.

 

Lực tay hắn rất lớn, như kìm sắt, suýt nữa bóp nát cổ tay ta.

 

Cúi đầu nhìn ta, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt ta.

 

"Tiểu nương tử, muốn lừa lão tử? Nấc……"

 

"Cái bẫy này, là lão tử sai người đặt."

 

Hắn ấn mạnh ta vào thân cây, từ trên cao nhìn xuống chất vấn ta.

 

"Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại ăn mặc như vậy để dụ ta đến đây?"

 

Vừa nói, những ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve má ta, mang đến một cỗ đau nhức, giọng điệu cũng trở nên càng ngày càng tục tĩu.

 

"Có phải là vị cung nữ tỷ tỷ nào đó, thầm thương trộm nhớ bản tướng quân, cố ý đến đây gặp gỡ?"

 

" Vừa hay nơi đây đêm khuya thanh vắng, chúng ta là một đôi tĩnh lữ quấn quýt hoang dã!"

 

29.

Ta nhìn cái mõm heo gần trong gang tấc của hắn, chỉ muốn nôn mửa.

 

Rừng rậm âm u không một bóng người, dù ta có kêu cứu cũng không chắc có ai nghe thấy.

 

Ta nở một nụ cười, đưa tay ấn lên n.g.ự.c hắn đang tiến đến, xoay cổ tay, cố gắng thoát khỏi kìm kẹp.

 

"Tướng quân đã biết tâm ý của nô gia, sao còn nóng lòng như vậy?"

 

"Bằng không trước tiên hãy buông tha nô gia, dù sao nơi đây cũng không có ai, chẳng phải tùy ý tướng quân muốn làm gì thì làm..."

 

Từ Thành cười lớn, đưa tay nâng cằm ta lên.

 

"Cái miệng này ngọt như thoa mật, phải nói, chưa kể ngươi trông giống hệt thê tử ch/ết tiệt kia của ta, hai người tương tự...."

 

Ta đợi hắn lơ là, nhấc chân đá vào hạ bộ hắn, rút trâm cài đầu đ.â.m vào hốc mắt hắn.

 

Từ Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết như gấu, cơn tức giận cộng thêm men rượu khiến hắn mất lí trí, hung hăng vồ lấy ta.

 

Ta linh hoạt né sang một bên, hắn vì mù một mắt nên mất đi sự chính x/á/c, không tóm được ta.

 

Chạy xa hơn một chút, nhìn hắn mặt mày đầy m/á/u, trán lấm tấm mồ hôi, ta quay đầu lại cười lạnh.

 

"Đau lắm à? Khi nhị tỷ tỷ của ta qua đời, cũng đau đớn như vậy."

 

Hắn chửi rủa độc ác, hét lớn: "Ngươi là ai! Ngươi rốt cuộc là ai!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-10-g-i-e-t-tu-thanh-duoc-khong.html.]

 

Ta đang định mở lời, thì bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, những ngọn đuốc lấp lánh di chuyển về phía này.

 

Những người đó nhanh chóng đến đây, chỉ trong vài hơi thở đã bao vây ta và Từ Thành.

 

Từ Thành hét lớn: "Có thích khách! Nhanh bắt lấy thích khách này cho ta!"

 

Ta quay người muốn chạy, nhưng đã bị một con hắc mã cao lớn chắn đường.

 

Người trên ngựa có đôi mắt sắc bén, mũi cao môi mỏng, cằm như được gọt bằng dao, choàng trường bào màu đen ngồi trên ngựa, thanh kiếm dài trong tay đặt trước cổ ta, khóe mắt và lông mày đều toát lên vẻ uy nghiêm, kiêu ngạo.

 

"Ngươi là ai, sao lại nửa đêm ở đây, phá hoại địa điểm săn bắn."

 

30.

"Ta..."

 

Ta không biết người trước mặt là ai, ban ngày ta ở trên khán đài không nhìn thấy hắn.

 

Nhưng nhìn bộ dạng này, địa vị chắc chắn không tầm thường.

 

Ta có chút không cam lòng, muốn che khuất tầm mắt hắn, không để hắn nhìn thấy Từ Thành.

 

Ta đã mưu tính bao lâu, mục đích chính là g/i/ết Từ Thành để đền m.ạ.n.g cho nhị tỷ tỷ, ta không muốn mọi việc đổ bể.

 

Nhưng người trên ngựa dường như đã nhận ra ý đồ của ta, lạnh lùng nhìn ta: "Tránh ra!"

 

Từ Thành ở sau lưng ta cũng điên cuồng hét lên: "Vương gia!Nữ nhân này lai lịch không rõ ràng, dụ dỗ hạ quan không thành liền tức giận đ.â.m mù mắt hạ quan."

 

"Hạ quan nghi ngờ mục đích thực sự của ả là ám sát Bệ hạ, xin Vương gia bắt ả lại, xử lý tại chỗ!"

 

Dụ dỗ không thành? Hành thích Bệ hạ? Hắn còn dám nói!

 

Ta trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, gỡ bỏ lớp ngụy trang ngày thường, hận không thể cắn ch/ết hắn.

 

Thì ra đây chính là Nhiếp Chính Vương, hoàng thúc của Cố Trọng Diễn, chuyên phá hoại chuyện tốt của ta!

 

Cố Tử Yến nheo mắt, nhìn ta dò xét, ngắm nghía khuôn mặt ta, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

 

"Ngươi..."

 

Đang nói chuyện, tiếng của Thải Nguyệt vang lên từ sau lưng ta.

 

"Cô nương! Người ở đây là tốt rồi, nô tì lo lắng cho người muốn ch/ết!"

 

Cố Trọng Diễn cũng cưỡi ngựa từ sau lưng Thải Nguyệt chạy đến, ôm lấy ta.

 

"Nghiên Nghiên, nàng không sao chứ?"

 

"Thải Nguyệt nói không thấy nàng, Cô lập tức phi ngựa đến đây."

 

"Nàng thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?"

 

Ta nhìn Cố Trọng Diễn bên cạnh, lòng dấy lên một ý nghĩ.

 

Giơ vết bầm tím trên cổ tay ra trước mặt Cố Trọng Diễn.

 

"Điện hạ, tên gian tặc này thấy thiếp thân một mình trong trướng phòng, liền nảy sinh ý đồ xấu, bắt cóc thiếp thân đến đây, muốn làm chuyện trái pháp luân!"

 

"Nếu không phải thiếp thân liều m.ạ.n.g phản kháng, đ.â.m vào mắt hắn, e rằng đã bị hắn làm nhục, không còn mặt mũi nào để gặp điện hạ nữa."

 

"Điện hạ, người giúp thiếp thân g/i/ết hắn đi được không? Cầu xin người điện hạ..."

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện này tình tiết mới mẻ, câu chuyện rõ ràng mạch lạc. Phải chi tác giả viết thành truyện dài luôn thì đã hơn

    Rain 3 tuần trước · Trả lời

Loading...